Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 29-03-2015] Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2012, tôi đã nhận thức được sâu sắc về lòng từ bi và muốn chia sẻ thể ngộ này của mình với các đồng tu.

Tôi là giảng viên của một trường cao đẳng. Thỉnh thoảng, nhiều phụ huynh của các học sinh trung học gặp tôi để tham khảo ý kiến của tôi về kỳ thi tuyển sinh cao đẳng, và tôi đã nhân cơ hội này để vạch trần cuộc bức hại và nói cho họ về Pháp Luân Công.

Ban đầu, tôi hơi e ngại và sợ bị báo cáo. Khi chấp trước sợ hãi nổi lên, tôi nghĩ đến những lời giảng của Sư phụ:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân”(Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm 2)

Tạm dịch:

“Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân
Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”

Tôi nhận ra rằng từ bi là chìa khóa để vượt qua nỗi sợ hãi. Tôi học Pháp, ghi nhớ Pháp, và phát chính niệm. Tôi chú ý đến thái độ của mình khi nói chuyện với các phụ huynh và cố gắng chu đáo hết sức có thể.

Những phụ huynh đến nghe các buổi trình bày của tôi để tìm hiểu về quy trình tuyển sinh, nhưng nhiều người trong số họ đã nhận được nhiều hơn thế khi ra về. Tôi đã phát hơn 200 đĩa DVD Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận trong suốt mùa hè. Ngoài ra, tôi còn khuyến khích nhiều người thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Hai người trong số đó cuối cùng đã trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã nhận được rất nhiều cuộc gọi từ những người mà tôi đã giúp. Họ chào hỏi tôi nồng nhiệt bằng các bí danh mà họ đã dùng để thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và nói cho tôi nghe về việc họ vẫn tiếp tục niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Trong tâm, tôi thường nói với Sư phụ rằng: “Thưa Sư phụ, sự từ bi của Ngài đã giúp mọi người được cứu và cho con cơ hội để chứng thực Pháp”. Mỗi khi tôi nghĩ như vậy, năng lượng từ bi lại xuất ra từ trong tâm của tôi và bao phủ lấy toàn thân tôi.

Đề cao trong tu luyện thông qua những khổ nạn trong gia đình

Tôi vốn luôn né tránh những công việc đơn điệu, đặc biệt là việc nhà. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi nhận ra đây là một chấp trước và tự nhủ rằng sẽ cố gắng làm hết khả năng cho gia đình mình. Tuy nhiên, tu luyện không phải là việc dễ dàng, và không lâu sau đó tôi đã gặp một khổ nạn to lớn.

Sau bữa ăn tối, chồng tôi nhận được một cú điện thoại từ một người phụ nữ. Cô ấy mời anh đi dạo, và rõ ràng là họ có mối quan hệ không bình thường.

Tôi tự nhủ: “Mình là một người tu luyện. Mình cần phải nhẫn.” Tôi nhẹ nhàng nói với chồng mình: “Việc thủ đức rất quan trọng.” Anh trả lời: “Anh không sợ. Ngày nay mọi người ai cũng vậy.”

Tôi tiếp tục: “Nếu anh không quan tâm đến bản thân mình, thì hãy nghĩ cho gia đình của cô ấy. Chẳng phải là anh đang phá hoại gia đình của cô ấy sao? Làm sao anh có thể nhẫn tâm làm như vậy được?” Anh ấy không nói gì và bỏ đi.

Lúc đó trong đầu tôi có suy nghĩ muốn lén nhìn ra ngoài cửa sổ để xem người phụ nữ đó là ai. “Mình là một để tử Đại Pháp. Mình nên hành xử một cách chính trực. Mình cũng cần phải đạt được nhẫn thực sự với nội tâm an hòa.” Tôi liền trở về phòng mình để học Pháp.

Một lần khác, chồng tôi trở về nhà sau 10 giờ tối và đã say mèm. Anh yêu cầu tôi: “Đừng luyện [Pháp Luân Đại Pháp] nữa! Nếu cô còn tiếp tục, tôi sẽ bóp cổ cô đến chết!” Anh bước đến và lấy tay chụp lấy cổ tôi.

Tôi đã không kịp phản ứng gì trước sự việc này, và đã không thể tránh ra được. Khi nhận ra anh ấy đang thật sự bóp cổ mình, tôi đã không cử động. Tôi nghĩ: “Người tu luyện đả bất hoàn thủ.” Tôi không thấy sợ.

Đến khi tôi thực sự bị khó thở, tôi cảm nhận thấy có một sức mạnh đang tách đôi bàn tay của anh ra khỏi cổ tôi. Ngay sau đó, anh đã buông tôi ra. Tôi nhìn anh với ánh mắt hiền hòa nhưng kiên định. Anh ấy thì không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nói rằng ánh mắt tôi khiến anh ấy sợ hãi.

Lúc đó dường như anh đã bị điên, anh tiến lại gần tôi và nói: “Tôi mặc kệ, ngày mai cô không được đi làm, tôi sẽ đánh chết cô!” Anh dùng hết sức tát tôi ba cái. Tôi không cử động cũng không khóc, và vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Tôi biết rằng Sư phụ đã chịu đựng ba cái tát đó thay cho tôi vì tôi không cảm thấy đau lắm.

Tôi nghĩ: “Sư phụ! Đó là nghiệp của con, nhưng Ngài đã chịu nó cho con.”

Khi chồng tôi không thấy tôi phản ứng gì, anh ấy đã chộp lấy một con dao trong bếp và nói: “Cô nghĩ tôi không dám hả? Tôi có thể giết cô ngay bây giờ.”

Tôi điềm tĩnh trả lời: “Đừng làm điều gì điên rồ.” Anh ấy đâm con dao vào cạnh giường và gọi cho cha tôi: “Cha phải đến đây trong vòng 20 phút nữa. Nếu không con sẽ giết cô ấy.”

Cha tôi đến, và tim tôi đau nhói khi thấy nỗi buồn trên gương mặt của ông khi ông bước vào cửa nhà chúng tôi. Nhưng tôi tự nhắc bản thân: “Mình là một người tu luyện và phải vượt qua được điều này. Điều cha của mình chịu đựng hôm nay sẽ chuyển thành phúc đức nếu mình có thể tu thành viên mãn. Cha của mình sẽ vượt qua được chuyện này vì Sư phụ đang chăm lo cho cả hai.”

Với tâm trí thanh tỉnh, tôi ngồi kế bên chồng và cha của mình, phát chính niệm cho họ. Đêm đó không có gì xảy ra nữa.

Ngày hôm sau, tôi bắt xe buýt đi đến một buổi họp ở chỗ làm.

Ít lâu sau, chồng của tôi nói với tôi: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật sự có thể nhẫn nhịn. Em đã không sợ hãi và thậm chí còn không khóc khi anh mất kiểm soát. Những người phụ nữ khác có thể đã sợ chết khiếp. Anh không thể ngăn cản việc tu luyện của em nữa. Hãy làm điều em muốn”.

Những lời nói của anh không phải là một lời khen, mà là một sự thức tỉnh. Rõ ràng cựu thế lực đã lợi dụng anh. Tôi hướng nội và phát hiện rằng mình đã chấp trước vào viên mãn. Nếu không loại bỏ chấp trước này, mọi thứ tôi làm sẽ chỉ được tính như là một người thường đang truy cầu những mục đích đời thường. Như vậy làm sao tôi có thể hy vọng cứu được anh?

Tôi nhận ra rằng mình đã thiếu từ bi, và mình cần phải tiếp tục đề cao.

Loại bỏ tâm sợ hãi

Trong khu phố tôi ở, các tấm áp phích có nội dung vu khống Đại Pháp được dán trên hai bảng thông báo. Tôi đã bày tỏ mối lo ngại của mình với các đồng tu và chúng tôi quyết định dùng mực phủ lên chúng.

Chúng tôi thực hiện kế hoạch của mình vào ban đêm. Chúng tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng các tấm áp phích trên bảng thông báo đầu tiên đã được cán nhựa, vì thế mực của chúng tôi sẽ bị trôi. Nội dung của tấm áp phích vẫn có thể đọc được. Chúng tôi quyết định tháo các tấm áp phích này xuống và giấu chúng trong các bụi rậm gần đó.

Bảng thông báo thứ hai được đặt gần phòng bảo vệ trong một khu vực khá sáng sủa. Khi tiến lại gần, chúng tôi thấy rằng các tấm áp phích được dán vào kính và rất khó để gỡ bỏ. Chúng tôi phát chính niệm, và các tấm áp phích rơi xuống ngay lập tức. Mặc dù căng thẳng và sợ bị bắt giữ, nhưng cuối cùng tất cả chúng tôi đã về được đến nhà an toàn.

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại trong tâm tôi kể cả khi đi ngủ. Tôi lo lắng các máy quay an ninh có thể sẽ ghi lại hành động của chúng tôi, nó khiến tôi bồn chồn cả đêm.

Ngày hôm sau, tôi phân tích lại tình hình, và nghĩ rằng những gì chúng tôi làm chưa phải là tối ưu. Trên tấm áp phích có những chữ như “Chân – Thiện – Nhẫn” và “Chuyển Pháp Luân.” Tôi nghĩ rằng mình nên đem chúng về nhà thay vì để chúng ở đó cho những người không phải học viên giải quyết.

Tôi ghé thăm người hàng xóm làm nghề gác cổng, dự định hỏi mượn mấy cái bao to để đựng các tấm áp phích. Nhưng bác ấy không có nhà, vì thế tôi đã lấy hai cái bao và định sẽ báo cho bác ấy biết sau.

Chỉ một lát sau, tôi nhận ra rằng tôi nên để người thường xử lý các tấm áp phích của họ. Những tấm áp phích này không giống các tài liệu của học viên Đại Pháp.

Qua đó, tôi nhận ra thêm một điểm nữa là tôi bị ám ảnh bởi những thứ nhỏ nhặt. Tâm thái của tôi giống như người đi nhón chân để tránh dẫm lên những con kiến. Hơn nữa, quay lại vì các tấm áp phích là một việc làm rủi ro không cần thiết. Tôi cũng đã sai trong việc lấy mấy cái bao mà chưa được sự cho phép, vì thế tôi đã trả lại chúng vào ngày hôm sau.

Tôi vẫn đang bước đi trên con đường tu luyện của mình, mỗi bước đi vững chắc chỉ đạt được sau mỗi lần vượt qua khổ nạn, và câu chuyện ở trên mới chỉ là một phần nhỏ trong đó. Thông qua quá trình này, tôi đã chứng kiến uy đức của Pháp Luân Đại Pháp và sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Lòng biết ơn của tôi với Sư phụ là không thể tả xiết. Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/3/29/306838.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/11/149689.html

Đăng ngày 09-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share