Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-04-2015] Vào một ngày mưa gió, không hiểu vì sao tôi lại đi dạo một vòng trên đường từ trung tâm mua sắm về nhà, bất chợt một phụ nữ đi xe đạp đã dừng lại ngay trước mặt tôi. Cô vén chiếc mũ áo mưa lên và hỏi tôi: “Chào bà, bà có từng gia nhập Đoàn Thanh niên hay Đội Thiếu niên Tiền Phong không?”

Thoạt đầu tôi nghĩ cô dừng lại là để hỏi đường, nhưng tôi đã rất xúc động khi nhận ra cô cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp giống tôi. Tôi nói với cô rằng tôi vừa mới khuyên một chủ tịch công đoàn ở trung tâm mua sắm thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cô mỉm cười và rời đi.

Tôi dõi theo cho đến khi cô đi khuất, nước mắt đã làm nhòe tầm nhìn của tôi. Tôi cảm động bởi hai chúng tôi đều đang nỗ lực để giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ và khuyên mọi người cắt đứt liên hệ với đảng.

Cơ hội hội ngộ đồng tu đã khiến tôi nhớ đến những gì vừa xảy ra ở trung tâm mua sắm – cần đến bốn học viên, trong đó có tôi, để có thể khuyên được vị chủ tịch công đoàn thoái đảng. Tôi không khỏi ngạc nhiên trước sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ, Ngài đã an bài cho các học viên chúng ta phối hợp cùng nhau như một chỉnh thể.

“Cô là người thứ tư khuyên tôi thoái đảng”

Vào ngày trời mưa hôm đó, khi tôi đang nghỉ chân ở khu nghỉ ngơi của trung tâm mua sắm, tôi nhìn thấy một phụ nữ lớn tuổi ngay cạnh tôi. Bà rất ngạc nhiên khi thấy tôi nhìn trẻ và tràn đầy sức sống hơn bà, thậm chí bà còn già hơn so với tuổi thực.

Khi tôi nói với bà rằng tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công để rèn luyện sức khỏe, bà đã thốt lên: “Có lần một phụ nữ đi xe đạp đã khuyên tôi thoái Đảng Cộng sản. Tôi đã nói: ‘Không! Đảng trả lương cho cô. Sao cô lại đi phản đảng?’ Một lần khác, có một giáo viên cũng cố gắng thuyết phục tôi thoái đảng…”

Tôi ngắt lời bà: “Khi họ khuyên chị thoái đảng, chị có nghĩ họ làm thế là vì danh tiếng, vì kiếm lời cho bản thân, hay vì quyền lực không? Họ có thể bị bắt giữ chỉ vì nói với chị điều đó đấy! Họ thật dũng cảm!”

Bà thẹn đỏ mặt và nói rằng cuộc gặp gỡ đó đã diễn ra vào mấy năm trước. Bà thay đổi thái độ: “Tôi rất quý cô. Tôi không thể tìm được một ai khác giống như cô ở quanh đây.”

Tôi kể cho bà về những cải thiện sức khỏe của bản thân: “Tôi bị chấn thương tại nơi làm việc khi tôi 30 tuổi và bị thoát vị đĩa đệm. Tôi phải nhờ người khác dìu khi lên xuống cầu thang. Mọi bệnh tật đó đều biến mất ngay khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.”

Bà rất sốc và nói: “Ôi, thật thần kỳ. Tôi không thể hình dung ra trước kia cô lại bị như vậy.”

Dường như tôi đã giành được sự tin tưởng của bà, bởi bà bắt đầu phàn nàn với tôi về mối quan hệ căng thẳng giữa bà và hai cậu con trai.

Tôi ai ủi bà và nói: “Công bằng mà nói, tôi cũng từng gặp phải nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng tự bản thân tôi luôn hành xử theo các nguyên lý ‘Chân – Thiện – Nhẫn’ của Pháp Luân Đại Pháp, và tôi coi những mâu thuẫn mà tôi gặp phải là cơ hội để tôi đề cao bản thân.” Bà ấy rất kinh ngạc: “Học viên Pháp Luân Công các cô thật tuyệt vời.”

Sau đó tôi đã đưa cho bà cuốn Cửu Bình, trong đó có liệt kê về những tội ác mà Đảng Cộng sản đã phạm phải trong suốt lịch sử của nó.

Bà đồng ý thoái đảng và nói: “Cô là người thứ tư khuyên tôi thoái đảng.” Tôi đáp: “Đó là bởi vì ba học viên trước đã không đủ thời gian để giải thích rõ ràng cho chị. Hôm nay quả là đúng lúc.”

Tôi nhận ra rằng chúng tôi đã nói chuyện với nhau hơn một giờ đồng hồ. Trước khi chúng tôi chia tay, tôi đã đưa cho bà hai cuốn tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và cũng nhắc bà hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” để có một tương lai tươi sáng.

Bà đã chắp hai tay trước ngực và nói: “Tôi sẽ đọc nó [cuốn tài liệu], tôi sẽ đọc nó. Cảm ơn cô! Cảm ơn cô!” Tôi cũng rất cảm động, bởi thêm một sinh mệnh nữa đã đắc cứu.

“Không phải tôi giúp bà vượt qua khảo nghiệm – Mà đúng hơn là bà đã giúp tôi”

Một trải nghiệm ở trung tâm mua sắm đã khiến tôi có một thể ngộ sâu hơn về việc các đệ tử Đại Pháp thực sự là một chỉnh thể trong quá trình cứu độ chúng sinh. Chỉnh thể cũng sẽ biểu lộ ra trong quá trình chúng ta giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau đề cao trên con đường tu luyện thành Thần.

Tôi đã luôn nghĩ rằng mình có công lao trong khi giúp đồng tu vượt quan nghiệp bệnh hoặc đề cao tâm tính. Tuy nhiên, một sự việc gần đây đã giúp tôi nhìn nhận lại rằng tôi thực ra lại là người được thọ ích.

Dưới đây là câu chuyện về những gì tôi học hỏi được từ đồng tu Lý (hóa danh) khi bà trải qua một vài nghiệp bệnh nghiêm trọng.

Một học viên cao niên, khoảng 70 tuổi, bà Lý, đã một thời gian dài không tham gia học Pháp nhóm. Bà ấy chỉ giữ liên lạc với tôi vì chồng tôi và chồng bà từng là đồng nghiệp. Tôi đã trở thành người “thân cận” của bà mỗi khi bà bị nghiệp bệnh tấn công cũng như mỗi khi bà cần một đồng tu giúp đỡ vượt qua ma nạn.

Vào tháng 04 năm ngoái, bà lại gặp phải “vấn đề về sức khỏe”. Chồng của bà đã vô cùng giận dữ về việc bà từ chối đi bệnh viện điều trị bệnh nhiễm trùng mắt trái. Tôi cũng đến nhà bà với đôi chút lo lắng bởi mắt trái của bà đã hoàn toàn không nhìn thấy gì và nửa mặt bên trái của bà sưng phồng lên.

Tôi đấu tranh nội tâm để cân nhắc xem liệu có nên đưa bà ấy đến nhà tôi để tăng cường học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm hay không, giống như những gì tôi đã làm trước đây mỗi lần bà bị nghiệp bệnh.

Nếu bà ấy có mệnh hệ gì trong khi ở nhà tôi, thì tôi biết ăn nói sao với gia đình bà ấy? Nhưng rồi, ngay lập tức tôi đã thay đổi niệm đầu: “Không! Suy nghĩ đó là bất chính! Những gì tôi gặp không phải là ngẫu nhiên. Tà ác cũng đang nhắm vào tôi. Dù là theo cách nào thì tôi cũng không thừa nhận nó. Có Sư phụ ở đây. Có Pháp ở đây. Thì có gì phải sợ?”

Mặt khác bà Lý cũng xác định rõ ràng rằng chỉ có Sư phụ mới có thể giúp được bà, điều này đã giúp tôi có thêm quyết tâm để giúp bà ấy giống như những lần trước.

Khi ở nhà tôi, chúng tôi cùng nhau học Pháp, luyện công, và phát chính niệm.

Bà đã nhận ra lý do khiến bà trở thành mục tiêu của tà ác: “Tôi chỉ ở nhà học Pháp và luyện công, và bởi có tâm sợ hãi nên tôi chưa khi nào ra ngoài để giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng lo lắng về chồng mình vì ông ấy vẫn chưa bước vào tu luyện.”

Tôi cũng nhận ra tâm sợ hãi của mình cùng rất nhiều tâm chấp trước khác. Chúng tôi ngộ rằng là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, chúng ta gánh vác sứ mệnh lịch sử trợ Sư Chính Pháp. Do đó, chúng ta phải loại bỏ tâm sợ hãi của mình và bước ra giảng chân tướng.

Mặc dù gặp vấn đề về mắt, nhưng bà Lý đã cùng tôi đến các vùng khác nhau để phát đĩa DVD Thần vận và khuyên mọi người nhanh chóng thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chúng tôi cũng phát chính niệm ở gần một trại tạm giam nơi các học viên đang bị giam giữ phi pháp. Sau khi chúng tôi về đến nhà, chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ thể ngộ của bản thân và nhận định những vấn đề vẫn đang tồn tại của chúng tôi.

Bà Lý không bao giờ phàn nàn về việc bị đau mắt. Bà nói: “Tôi biết Sư phụ phải gánh chịu đau khổ giúp tôi mỗi lần tôi bị nghiệp bệnh.“ Chúng tôi không xem nó là bệnh hoặc bị viêm nhiễm. Năm ngày sau đó, chỗ sưng phồng đã xẹp xuống, và đôi mắt của bà đã bình thường trở lại.

Bà trở về nhà. Chúng tôi đã lên kế hoạch phát tờ rơi vào tuần sau, tuy nhiên đã có hơn 20 học viên địa phương bị bắt giữ.

Tôi đã rất bất ngờ khi bà Lý đến nhà tôi theo đúng kế hoạch. Tôi đã nghĩ sẽ hủy bỏ kế hoạch, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy bà, tôi nhận ra rằng mình đã sai. Chúng tôi phát chính niệm, gói ghém tài liệu, và khởi hành như dự tính.

Đây là lần đầu tiên bà phát tài liệu ở vùng nông thôn, nơi đường xá thường hay mấp mô và không có đèn đường chiếu sáng vào ban đêm. Mặc dù thị lực của bà vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, nhưng bà vẫn nhất quyết rằng mỗi người chúng tôi sẽ phát tài liệu cho các hộ dân dọc theo một bên đường.

Khi chúng tôi đang trên đường vào thôn làng đó, có hai chú chó lao ra, đi vòng quanh chúng tôi, và sủa dữ dội. Tôi trấn an bà Lý: “Đừng sợ. Những chú chó này lo rằng chúng ta có thể bỏ sót những người chủ của chúng. Nên chúng đến để dẫn đường cho chúng ta đến chỗ chủ của chúng.” Những chú chó đưa chúng tôi đến một khoảnh sân, chúng tôi đã để lại một túi tài liệu ở đó. Hai chú chó đó đã ngừng sủa và không thấy chúng xuất hiện thêm lần nào nữa.

Trên đường trở về nhà, bà Lý nói: “Bà nói rất đúng! Những chú chó đó thật thông minh.” Tôi đã chia sẻ kinh nghiệm vượt qua việc sợ chó trong khi đi phát tài liệu ở vùng nông thôn của mình. Chúng tôi thường phát chính niệm trước khi đi đến các thôn làng để các chú chó ở đó không sủa chúng tôi nữa. Thực ra, tôi học được điều này từ các học viên khác.

Khi chúng tôi về đến nhà thì đã nửa đêm.

Tôi nói với bà: “Bà luôn nói cảm ơn tôi, nhưng hôm nay, tôi muốn nói, rằng tôi phải cảm ơn bà. Không phải tôi giúp bà vượt qua khảo nghiệm – mà đúng ra là bà đã giúp tôi. Nếu hôm nay bà không đến, có lẽ tôi đã không ra ngoài phát tài liệu. Hơn 20 học viên ở địa phương đã bị bắt giữ, trong đó có những người ở trong nhóm học Pháp của chúng ta. Tôi không dám nói điều này với bà để tránh làm bà bị dao động.”

Bà ấy nói: “Dù bà có nói điều đó với tôi, thì tôi cũng sẽ không dao động. Chúng ta sẽ vẫn ra ngoài như dự định.” Câu trả lời dứt khoát của bà cho thấy bà đã ngộ Pháp sâu sắc hơn. Trước kia, tôi chỉ nhìn thấy tâm sợ hãi của bà, nhưng giờ đây tôi nhận thấy rằng Sư phụ đã an bài bà như một tấm gương phản ánh tâm sợ hãi của chính tôi.

Tôi dần nhận ra sự đối lập giữa tôi và bà. Bà khiêm tốn và khoan dung còn tôi lại hay xông xáo. Bà ấy siêng năng luyện công, còn tôi lại thường buông lơi.

Sự việc này giúp tôi tống khứ đi nhiều nhân tâm. Tôi cũng giải thể rất nhiều văn hóa đảng vốn tồn tại trong tôi.

Đồng thời, gia đình bà Lý lại lần nữa chứng kiến sức mạnh chữa bệnh kỳ diệu của Đại Pháp!

Con xin cảm tạ Sư tôn! Cảm tạ Ngài đã an bài tỉ mỉ cho con.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/4/13/307092.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/25/149882.html

Đăng ngày 05-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

 

Share