Bài viết của một học viên ở Hungary

[MINH HUỆ 23-04-2015] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên người Hungary. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2008, nhưng theo thể ngộ bản thân, thì tôi chỉ mới trở thành một học viên chân chính vào năm 2010.

Lần đầu tiên tôi gặp Đại Pháp là vào năm 2008 khi mới 18 tuổi. Là một người trẻ tuổi, tôi nghĩ rằng cảm xúc mới là điều quan trọng và chỉ cần sống vì chúng. Cũng như Sư phụ giảng trong Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân:

“Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra.”

Lần đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi ngộ ra rằng điều quan trọng là phải buông bỏ cái tình này, hoặc tôi sẽ không thể tu luyện được. Sư phụ giảng:

“Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được.”

Trong sáu tháng đầu tu luyện, tôi rất tinh tấn và có nhiều thể ngộ. Tôi biết trong tâm mình rằng Đại Pháp là tốt, Đại Pháp tạo ra hết thảy mọi thứ. Tôi cảm thấy Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên cạnh mình, giúp đỡ tôi trên con đường tu luyện. Nhưng tôi không thể vượt qua khảo nghiệm về sắc dục, và thể ngộ lúc đó của tôi đó là bởi vì tôi không thể buông bỏ được những cảm xúc người thường của mình. Tôi không thể coi nhẹ chúng và cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này khiến tôi phải ngừng tu luyện.

Mặc dù rất khó để chia sẻ về điều này, nhưng nhiều năm trước tôi đã nguyện với Sư phụ rằng một khi tôi – với tư cách là một đệ tử Đại Pháp – có thể thực sự buông bỏ và coi nhẹ chấp trước về tình và mối quan hệ nam nữ, tôi sẽ cố gắng giúp các đệ tử Đại Pháp trẻ khác bằng cách chia sẻ kinh nghiệm cá nhân của mình.

“Chúng ta bắt đầu tu luyện từ người thường, bước đi thứ nhất chính là cái quan này, ai ai cũng gặp.” (Bài giảng thứ sáuChuyển Pháp Luân)

Các học viên đều không thể tránh khỏi quan này, và tôi đã không thể vượt qua nó. Tôi có thể vượt qua nó khá tốt trong giấc mơ của mình, nhưng tại không gian này, tôi lại không thể vượt qua được. Tôi đã tuyệt vọng vì ai đó khi yêu và để được đáp lại. Tôi đã không thể hoàn toàn đặt Đại Pháp lên hàng đầu.

Gần một năm tôi đã sống cùng với một người bạn trai không phải là học viên và gần như tôi không còn là người tu luyện nữa. Tôi biết tất cả những gì tôi làm là sai và tôi cảm thấy rất xấu hổ về nó.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy được lòng từ bi vô hạn của Sư phụ. Với sự khuyến khích của các bạn đồng tu, tôi đã không ngừng học Pháp và luyện các bài công pháp. Thời gian đó tôi bắt đầu học Pháp và luyện công nhiều hơn nữa. Sau đó đã có một bước đột phá.

Một học viên khác đưa cho tôi bài giảng mới nhất của Sư phụ và đề nghị tôi đọc nó. Tôi nhớ rất rõ ràng. Khi tôi đọc đến những dòng này, tôi lại bật khóc:

“Ví như có [vị] đến làm đệ tử Đại Pháp rồi, thì nguyện mà chư vị phát ra là gì? Chư vị có hoàn thành nguyện của bản thân mình không? Sáng Thế Chủ yêu cầu là gì? Chư vị có chiểu theo yêu cầu của Sáng Thế Chủ mà làm không? [Nếu] nguyện mà chư vị phát ra từ lúc đầu chưa được làm trọn vẹn, chư vị không có chiểu theo yêu cầu của Sáng Thế Chủ mà làm, chư vị không hoàn thành những gì chư vị cần phải làm, chư vị lừa dối Chủ, vì chư vị khiến hoàn cảnh địa phương sở tại hiện nay, khiến tiến trình Chính Pháp và những chúng sinh chưa được đắc cứu phải chịu tổn thất, khiến các tầng khác nhau trong vũ trụ bị tổn huỷ; phải chịu trách nhiệm. Hôm qua tôi đã giảng lời này; hôm nay tôi cần phải giảng lại một lần nữa cho mọi người, nếu không sẽ rất dễ bị truyền đạt sai. Trước đây tôi chưa từng giảng điều này, không muốn đưa nó giảng xuất lai; vì tôi biết mọi người đều đã thực thi rất vất vả rồi. Bất kể cuối cùng đối diện với Chính Pháp, đối diện với bản thân [như thế nào]; [vị nào] làm không tốt thì quả thực phải chịu trách nhiệm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])

Tôi đọc những dòng này, và đọc đi đọc lại toàn bộ bài giảng. Tôi biết mình phải tiến về phía trước và thực sự quay trở lại tu luyện, để trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính. Đó là một sự khó khăn, bởi vì tôi biết điều gì mới là đúng, nhưng tôi lại bị lấp đầy bởi sợ hãi. Tôi sợ phải cô đơn cả đời, sợ không bao giờ có thể vượt qua khảo nghiệm về sắc dục.

Tôi đã thoát ra khỏi xiềng xích của sự sợ hãi nhiều nhất có thể và chuyển về căn hộ mà chúng tôi cùng thuê với các bạn đồng tu. Nó thực sự đã giúp cho họ gắn kết trong suốt thời gian này. Tôi cũng xin Sư phụ giúp tôi nếu có thể, bởi vì tôi cảm thấy chưa thể buông bỏ được cái tình của mình. Đó cũng là lúc tôi ngộ ra câu này trong luận ngữ:

“Nếu khai mở lĩnh vực này, thì cần phải cải biến từ tận gốc quan niệm của người thường;”

“… cải biến từ tận gốc quan niệm của người thường;” đây là bước đi đầu tiên. Cần thay đổi quan niệm của tôi từ gốc rễ. Từng bước, tôi đề cao. Sau đó, lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình trở thành một người tu luyện chân chính, đó là nhận ra trách nhiệm của mình và sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp.

Từ đó, tôi bắt đầu làm ba việc để cứu độ chúng sinh. Không lâu sau đó, Đoàn nhạc Tian Guo đã đến Hungary. Đây là một sự kiện lớn đầu tiên của chúng tôi. Nó thực sự là một cột mốc quan trọng đối với các học viên Hungary và theo thể ngộ của tôi, đó cũng là một cột mốc quan trọng đối với chúng sinh ở Hungary.

Cho đến nay tâm tôi vẫn xúc động khi nhớ lại lúc phát tờ rơi, có rất nhiều bàn tay mở rộng đưa về phía chúng tôi, khuôn mặt của người dân sáng bừng lên. Trong tâm tôi hiểu điều Sư phụ nói khi Ngài nói rằng tất cả mọi sinh mệnh đều đến đây vì Pháp, và về việc cứu độ tất cả chúng sinh.

Mặc dù ngay cả trong giai đoạn này cái tình của tôi vẫn còn rất mạnh, nhưng chúng không thể khiến tôi đi lạc đường được. Tuy nhiên, tôi biết rằng dù có khó khăn thế nào, tôi sẽ thực sự bước đi trên con đường tu luyện Đại Pháp, hay như trong Bài giảng thứ sáu, sách Chuyển Pháp Luân: “… là một đời tu luyện.”

Không lâu sau đó, một người mới đã quan tâm đến Đại Pháp và tham gia cùng nhóm của chúng tôi. Anh đã nhận được một tờ rơi trong chuyến thăm quan biểu diễn của Đoàn nhạc Tian Guo và nhanh chóng nhận ra sự vĩ đại của Đại Pháp. Anh đã trở thành một đệ tử Đại Pháp tinh tấn trong vài tháng.

Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn và cố gắng giúp đỡ nhau nhiều hơn để trợ Sư Chính Pháp. Mặc dù cả hai đều rất trẻ tuổi, nhưng chúng tôi cảm thấy có thể làm được nhiều hơn cho Đại Pháp nếu chúng tôi kết hôn. Chúng tôi đã quyết định và sớm kết hôn. Đó là ba năm trước đây. Quyết định kết hôn của chúng tôi không còn dựa trên cảm xúc, mà thay vào đó là những điều cao quý hơn.

Trong ba năm hôn nhân của mình, chúng tôi đã cố gắng làm hết sức mình để cứu độ chúng sinh. Chúng tôi bắt đầu tiến hành một hạng mục nhằm nâng cao nhận thức về Đại Pháp và cuộc đàn áp cho gia đình và bạn bè của mình đầu tiên, những người là một thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng tôi trong nhiều năm qua. Thể ngộ của tôi đó là họ có một mối quan hệ nhân duyên rất lớn với Đại Pháp. Trong quá khứ, tôi cảm thấy mặc dù họ lắng nghe tôi và biết cuộc đàn áp là sai, nhưng tôi vẫn không thể chạm đến trái tim họ. Trong tâm tôi cảm tạ Sư phụ nhiều lần vì giờ đây tôi có thể tiếp cận họ thông qua hạng mục này.

Rồi bước đột phá đã tới. Khi hướng nội nhìn, tôi cảm thấy một sự khác biệt – bây giờ, lần đầu tiên tôi không còn lo lắng việc liệu tôi phải cứu họ hay không; Tôi phải cứu họ, nhưng chỉ đơn thuần với một tâm minh bạch, tĩnh lặng. Lần này, họ nói rằng họ sẽ ủng hộ hạng mục của tôi mà không hề do dự, tuyên bố với thế gới rằng họ ủng hộ Pháp Luân Công và muốn cuộc bức hại dừng lại.

Tôi rất biết ơn vì sự an bài của Sư phụ, và tôi đang nỗ lực để tu luyện bản thân cho tốt, để có thể cứu được càng nhiều chúng sinh hơn.

Trên đây chỉ là những nhận thức hữu hạn ở tầng thứ hiện tại của bản thân. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/23/149848.html

Đăng ngày 27-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share