Bài viết do học viên Mai Kiên ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc tường thuật lại

[MINH HUỆ 12-02-2015] Lần đầu tiên tôi mở cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” là vào tháng 11 năm 1998. Khi đọc mục “Chân chính đưa con người lên cao tầng”, tôi đã xúc động sâu sắc và nhận ra rằng đây là một cuốn sách quý giá chỉ đạo con người tu luyện.

Một người tu luyện cả nhà hưởng lợi

Đôi mắt của tôi bị tổn thương mỗi khi chúng tiếp xúc với nước lạnh và tôi thường xuyên bị chóng mặt. Nhưng chỉ trong một tuần tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tất cả các bệnh đó đã biến mất. Chồng và các con tôi được chứng kiến huyền năng của môn tập và họ đã ủng hộ việc tôi tu luyện.

Vợ chồng con gái út của tôi đã bị một chiếc ô tô va phải khi đang đi xe máy. Gương xe máy bị vỡ, nhưng hai cháu đều không bị thương. Con gái tôi nói với chồng rằng Sư phụ đã bảo vệ chúng bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đứa con trai 12 tuổi của con gái út tôi bị ngã từ tầng hai xuống nền xi măng bên dưới. Một cuộc kiểm tra tại bệnh viện cho thấy rằng cháu đã không bị thương.

Con gái út đã ủng hộ tôi và gia đình cháu cũng đều ủng hộ Đại Pháp. Đúng là nếu một người tu luyện thì cả nhà đều được thọ ích.

Vấp ngã và lại đứng lên

Tôi tu luyện được một năm thì chính quyền cộng sản cấm Pháp Luân Đại Pháp. Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật thị trấn đã buộc các giáo viên và học sinh diễu hành qua các đường phố và hô khẩu hiệu phỉ báng Đại Pháp vào tháng 02 năm 2001.

Hôm đó, một số người đã đến nhà và ép tôi viết bản cam kết [từ bỏ tu luyện]. Do không tinh tấn trong việc học Pháp, tôi đã viết rằng mình sẽ từ bỏ Đại Pháp.

Đây không phải là một việc lớn trong tâm trí tôi, bởi vì từ trong tâm tôi biết rằng đó chỉ là lừa họ thôi. Trong một giấc mơ đêm đó, Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa. Công của tôi tăng lên rất nhanh, nhưng khi tôi gần như đạt đến đỉnh cột công của mình, tôi đã rơi xuống. Sau khi tỉnh dậy, tôi rất hối hận vì đã viết bản cam kết đó.

Tôi đã đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện với chính quyền vào tháng 05 năm 2001. Sau khi tôi trở về nhà, bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật thị trấn đã đánh tôi. Ông ta đưa tôi đến một trại tạm giam trong ba mươi tám ngày, ở đó tôi đã viết một bản cam kết khác bởi vì tôi vẫn còn chấp trước vào tình cảm thân quyến cũng như tâm sợ hãi.

Sau khi trở về nhà lòng tôi đau đớn, tôi cảm thấy mình không xứng đáng với sự cứu độ của Sư phụ. Tôi đã lo lắng rằng Sư phụ sẽ không cần một đệ tử như tôi và tôi rơi vào trạng thái tiêu trầm.

Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa khác trong một giấc mơ vào năm 2004: Một học viên mà đã đốt sách Đại Pháp được những bụi gai che phủ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cho mình một cơ hội khác.

Khi học Pháp và luyện công lại, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và trẻ hơn nhiều.

Sư phụ đã giảng:

“Tôi dành tất cả sự quan tâm của mình không chỉ tới chư vị, mà là với tất cả chúng sinh. Tôi đã dành hết mọi thứ của mình cho tất cả chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sĩ) (tạm dịch)

Vì Sư phụ đã phải chịu đựng nhiều cho tất cả các đệ tử và các chúng sinh khác trong vũ trụ, tôi muốn đề nghị rằng các đồng tu không nên bỏ qua những ai mà không làm tốt trong tu luyện. Sư phụ vẫn muốn cứu họ, vì vậy chúng ta nên tiếp cận để giúp đỡ họ.

Loại bỏ sự can nhiễu từ gia đình

Sau khi tôi đọc Pháp và luyện lại các bài công pháp, tôi bắt đầu bị gia đình can nhiễu. Chồng tôi đã ba lần đánh và nhiều lần de dọa hãm hại tôi. Tôi thấy đây là một khảo nghiệm đối với sự kiên định của bản thân và can nhiễu sẽ dừng lại sau khi tôi tống khứ được tâm sợ hãi của mình.

Bất cứ khi nào cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tôi đều cảm thấy chủ ý thức của mình nâng lên một cách nhanh chóng. Tôi cũng nhận ra rằng mình phải nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi đã đến từng nhà trong làng mình, các làng khác và sau đó là các thị trấn khác. Khi bước vào một ngôi nhà, tôi cẩn thận nói những nội dung phù hợp: “Tôi muốn nói với bạn chân tướng về Pháp Luân Công.” Tôi kể: “Nhiều năm trước, tôi đã rất ốm yếu và sức khỏe của tôi đã tốt lên sau khi tu luyện Đại Pháp. Bạn nên biết rằng các học viên luôn tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.”

Không còn bị Đảng cộng sản Trung Quốc lừa dối

Một số người đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền của chế độ cộng sản về vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn. Tôi nói với họ rằng những người đi theo Giang Trạch Dân đã dàn dựng vụ tự thiêu này để lừa người dân và kích động lòng thù hận đối với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy rằng việc sát sinh hay tự sát là điều sai trái. Tôi bảo họ ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Nhiều người đã hiểu rằng Đại Pháp là tốt.

Chị dâu của tôi, vốn không hiểu sự thật về Đại Pháp, đã nói xấu tôi trước mặt con rể tôi. Tôi biết rằng đó không phải là lỗi của bà ấy, mà là vì tôi đã không giải thích sự thật về Đại Pháp cho bà ấy một cách tường tận. Tôi đã đến nhà chị dâu để nói chuyện. Bà ấy thực sự lắng nghe tôi và đã đồng ý thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Con gái và con rể bà cũng đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Kể từ đó, chúng tôi đều nhận được những điều tốt đẹp.

Tôi đã có thể giúp mọi người hiểu rõ Đại Pháp nhờ tu luyện tinh tấn và đã có thể có một trái tim bao dung và lòng từ bi.

Bước ra khỏi trại lao động một cách đường đường chính chính

Tôi bị đưa đến một trại tạm giam vào tháng 05 năm 2005 và đã có một giấc mơ vào đêm đầu tiên. Trong giấc mơ đó, tôi nghe các nhạc cụ Trung Quốc truyền thống và thấy nhiều người mặc áo trắng có đeo cờ trắng. Họ đi về phía nhà tôi và mang hương đến một ngôi nhà có người chết. Tôi thấy giấc mơ này là một điểm hóa của Sư phụ rằng tôi phải kiên định và không bị “chuyển hóa”, điều này có thể dẫn đến cái chết của tôi.

Họ chuyển tôi đến một trại lao động cưỡng bức và tôi đã tiến hành tuyệt thực. Vào ngày thứ tư, sáu tù nhân đã được yêu cầu để bức thực tôi. Họ cạy răng khiến khoảng bốn chiếc răng của tôi bị lung lay và tôi đã ngất đi. Hai tù nhân ở cạnh khi tôi tỉnh dậy. Tôi đã nói với họ về Đại Pháp và một thời gian sau tôi bị đưa đến bệnh viện của trại lao động.

Các lính canh đã không cho tôi ngủ và yêu cầu tôi viết ba bản tuyên bố. Họ cũng đánh đập và tiêm thuốc không rõ nguồn gốc lên người tôi. Tôi đã xin Sư phụ gia trì cho mình.

Các lính canh đã kéo tóc, trói hai tay tôi ra sau lưng và nhét tất vào mồm để bịt miệng tôi. Tôi đã nhổ tất ra và hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Các lính canh đã bảo các tù nhân đánh tôi, nhưng với sự bảo hộ của Sư phụ tôi cảm thấy không đau chút nào.

Sáng hôm sau, lính canh đã yêu cầu các tù nhân tra tấn tôi. Tuy nhiên, ba trong số những tù nhân đó đã từ chối yêu cầu này và một người đã nói rằng: “Bà ấy quá gầy, yếu và già. Tra tấn thêm nữa có lẽ sẽ giết chết bà ấy.” Đêm đó tôi đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử. Tôi đã tống khứ chấp trước sợ hãi và đặt trọn niềm tin vào Sư phụ và Pháp. Tôi đã chiểu theo các yêu cầu của Đại Pháp, và Sư phụ đã không cho phép họ tiếp tục tra tấn tôi.

Tôi sẽ được thả ra trong vòng 10 ngày. Tôi vẫn không thể ăn, tôi thấy đó là điểm hóa rằng sẽ vẫn còn các can nhiễu trước khi tôi được thả. Do đó, tôi đã tiếp tục tuyệt thực.

Họ nói với tôi rằng sẽ gia hạn tù nếu tôi không ăn. Tôi đáp lại: “Những gì ông nói không được tính. Sư phụ của tôi mới là người quyết định.” Các lính canh đã không nói thêm gì nữa.

Hai ngày trước khi được thả, các viên chức của trại lao động đã đưa cho tôi một tài liệu để ký. Tôi nói tôi không phải là tù nhân, mà tôi bị giam giữ trái phép và tôi sẽ không ký nó.

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã bước ra khỏi trại lao động một cách đường đường chính chính.

Nắm bắt từng khoảnh khắc

Sau khi ra khỏi trại lao động, tôi đã đi đến từng nhà để khuyên tam thoái. Thỉnh thoảng có hơn ba mươi người thoái và trung bình có hơn chục người thoái mỗi ngày.

Một ngày khi tôi lên xe buýt, ở đó toàn là các học sinh. Tôi nói với các cháu ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”, và rằng vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn đã được dàn dựng để kích động sự thù hận của mọi người đối với Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã nói với các cháu rằng nếu các cháu muốn đảm bảo một tương lai tốt đẹp, các cháu nên thoái khỏi Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên Tiền phong. Năm cháu đã thoái xuất.

Một lần khi đi đến cửa hàng tạp hóa, tôi đã bị một chiếc xe ô tô đâm. Khi tỉnh dậy tôi thấy quần áo mình bị bẩn, nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn gì. Những người đứng xem đều kinh ngạc. Có người nói: “Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như bà hẳn đều được Sư phụ của mình bảo hộ.”

Tôi đã giải thích sự thật về Pháp Luân Đại Pháp cho những người đứng tụ tập. Tôi nói: “Anh ấy không cố ý đâm tôi. Chúng tôi phải nghĩ cho người khác. Ngoài ra xin đừng tin vào những lừa dối của ĐCSTQ. Nếu bạn đã gia nhập Đảng, thì hãy thoái xuất để đảm bảo tương lai an toàn cho mình.” Sáu người đã thoái xuất tại đó.

Thực sự là tất cả các chúng sinh đều đang chờ được cứu. Miễn là chúng ta thực tâm muốn cứu chúng sinh, Sư phụ sẽ an bài những người có duyên tìm đến chúng ta. Sư phụ đã làm mọi thứ và chúng ta chỉ cần giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ.

Một người nói: “Tôi đã tìm kiếm các học viên vì tôi thích những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã thoái xuất khỏi Đảng.” Tôi đã đưa cho ông ấy các tài liệu thông tin Đại Pháp. Ông đọc chúng và sau đó đề nghị vị trưởng thôn thoái đảng, và ông ấy đã thoái.

Tôi nhớ một lần tôi đã giúp một số người lớn tuổi, những người mà đã gia nhập ĐCSTQ năm mươi năm về trước hoặc nhiều hơn. Khi đã hiểu rõ sự thật về Đại Pháp, họ đề nghị tôi không được quên tên họ khi đăng những người đã thoái Đảng.

Còn rất nhiều người nữa đang đợi được cứu. Tôi sẽ tiếp tục phát chính niệm, học Pháp tinh tấn và giúp cho nhiều người hơn được nghe chân tướng về Đại Pháp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/2/12/-304355.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/14/149324.html

Đăng ngày 25-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share