Bài viết của một học viên từ Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-04-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Trước đó tôi gặp nhiều vấn đề về sức khỏe và nếu không tu luyện thì rất thống khổ.

Những vấn đề này đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Mẹ tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi chứng kiến tất cả những thay đổi của tôi. Hai mẹ con tôi được hưởng lợi rất nhiều, cuối cùng có thể tận hưởng cuộc sống, cho đến khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại môn tu luyện vào 20 tháng 07 năm 1999.

Những người tra tấn tôi gặp quả báo

Khi Pháp Luân Đại Pháp bị cấm, các học viên địa phương bắt đầu nói với mọi người chân tướng về môn tu luyện trong tỉnh, thành phố và thậm chí tới cả Bắc Kinh. Chúng tôi thỉnh nguyện đòi quyền được tu luyện. Chúng tôi đã bị bắt và giam giữ nhiều lần, nhưng thường được thả sau một thời gian ngắn.

Tuy nhiên, một học viên khác và tôi bị kết án bất hợp pháp sáu năm vì treo biểu ngữ ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị đưa đến nhà tù tỉnh, nơi tôi đã bị tra tấn. Các lính canh sốc tôi bằng dùi cui điện, buộc tôi nằm trên giường chết, còng tay rồi treo tôi lên, bắt tôi đứng chân trần trên tuyết, phơi dưới nắng mặt trời vào lúc cao điểm, và trói tôi bằng nhiều cách.

Cho dù bị tra tấn như thế nào, tôi vẫn vững vàng tín Sư tín Pháp. Tôi thường xuyên nhẩm Luận ngữ, lời mở đầu trong cuốn Chuyển Pháp Luân, và Hồng Ngâm. Tôi luyện công và phát chính niệm. Tôi biết rằng mình là học viên tu luyện trên con đường thần thánh và tra tấn tại nhân gian không ảnh hưởng đến tôi. Tôi cũng cầu xin Sư phụ gia trì.

Tôi phát chính niệm bất cứ khi nào bị tra tấn, và không cảm thấy hề hấn gì. Khi các lính canh đánh tôi, tôi phát chính niệm bắt lính canh phải chịu quả báo – nó đã khởi tác dụng. Khi một lính canh tát tôi, tôi phát chính niệm và không cảm thấy đau, nhưng răng của lính canh chảy máu. Anh ta ôm mặt và rời đi. Một lính canh đá tôi và sau đó khóc, vì anh ta cảm thấy đau còn tôi thì không. Khi một lính canh khác sốc điện tôi, người đó cảm thấy mình bị sốc.

Một lần, hai lính canh cố gắng sốc điện tôi cùng lúc bằng dùi cui điện. Tôi phát chính niệm và họ sốc điện lẫn nhau. Cuối cùng, họ cầu xin tôi: “Hãy tha thứ cho chúng tôi và hãy để chúng tôi đi.”

Khi tôi ngồi đả tọa, bốn tù nhân đã cố gắng kéo tôi ra, nhưng họ không thể di chuyển tôi. Tôi phát chính niệm rằng những người đứng cạnh chân tôi sẽ nhỏ như những con kiến. Tôi ngồi tĩnh lặng, nhưng các tù nhân cảm thấy tê cứng và run rẩy. Sau đó, không ai dám đến gần khi tôi luyện tĩnh công.

Biệt giam cũng vô hiệu

Vì tôi vững tin vào Đại Pháp và các lính canh không thể “chuyển hóa” tôi bằng tra tấn, họ nhốt tôi trong một xà lim 80 ngày, và tiếp tục tra tấn. Tôi được phát hai bánh bao một ngày, và tôi rất đói. Tôi phát chính niệm rằng mình là một đệ tử Đại Pháp và dù tôi có ăn đồ ăn từ trần gian hay không cơn đói cũng biến mất. Nhưng tôi đã sụt gần 23 kg.

Tôi luyện các bài công pháp, phát chính niệm, đọc các bài kinh văn của Sư phụ trong xà lim nhỏ, tối tăm, ẩm thấp, nơi mà tôi không thể phân biệt đó là ngày hay đêm. Đối với tôi, căn phòng đầy những chiếc đèn đỏ đẹp đẽ! Tôi cũng cảm thấy có Pháp thân của Sư phụ bên cạnh mình. Không có can nhiễu, và tầng thứ tu luyện của tôi được đề cao rất nhiều. Mặc dù bị sụt cân, tôi vẫn có năng lượng. Khi được thả, tôi được biết mình đã ở đó 80 ngày, dù dường như có vẻ chưa lâu đến thế.

Khi bị nhốt trong phòng biệt giam một lần nữa, tôi đã tuyệt thực để phản bức hại. Các lính canh đều sợ hãi, và sau khi tôi đồng ý ngừng tuyệt thực nếu họ thả tôi, họ đã thả tôi sau 15 ngày. Sau khi được thả khỏi phòng biệt giam, tôi khỏe mạnh và thậm chí còn tăng cân. Điều đó làm các lính canh khiếp sợ. Nếu họ không cho tôi đủ đồ ăn, tôi sẽ tuyệt thực một lần nữa. Vì vậy, họ đã cho tôi thêm đồ ăn và cơ thể của tôi nhanh chóng phục hồi.

Tôi không còn sợ chết, vì thế nên sự tra tấn không ảnh hưởng đến tôi. Nhưng các lính canh và tù nhân cố gắng tra tấn tôi đã cảm nhận được điều đó. Cuối cùng, không ai dám tới gần tôi.

Phối hợp với các học viên bên ngoài nhà tù

Các học viên bên ngoài nhà tù đã gửi vào trong một máy nghe nhạc mp3 và một điện thoại di động. Họ gửi cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn mới của Sư phụ. Tôi đã chép những bài kinh văn ngắn và chuyển cho các học viên khác trong tù. Các lính canh và tù nhân không dám tìm tôi và các học viên khác cũng phát chính niệm để ngăn các lính canh tìm được các sách Đại Pháp.

Hầu hết các học viên trong tù có thể học Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn mới của Sư phụ. Chúng tôi có thể bắt kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ và tăng cường tín tâm của mình khi phủ nhận bức hại. Sự kiên định của chúng tôi đã giúp các học viên đã ký kết cam kết từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, đăng tin trên Minh Huệ Net nghiêm chính thanh minh rằng họ sẽ tiếp tục tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/11/307218.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/7/150042.html

Đăng ngày 07-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share