Bài viết của nột học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-01-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1996 với sự dẫn dắt của Sư phụ. Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tôi có nhiều cơ hội để đề cao bản thân trong tu luyện, phủ định bức hại và giảng cho mọi người chân tướng về Pháp Luân Công. Dưới đây là một vài thể hội tôi muốn chia sẻ.

Khổ nạn từ gia đình

Tôi bị cảnh sát bắt giữ vào tháng 07 năm 2000 và bị giam khoảng một tháng. Chồng của tôi rất tức giận khi tôi trở về nhà. Ông ấy đã chửi rủa và đánh đập tôi. Ông cũng nói tôi không được tiếp xúc với các học viên khác và mang các tài liệu Pháp Luân Công về nhà. Một lần, sau khi biết tôi đến nhà một học viên khác, ông ấy đã đạp xe theo sau tôi. Ngay khi bắt kịp tôi, ông ấy đã đánh tôi và la hét: “Sao bà dám lại gặp gỡ học viên Pháp Luân Công?!”

Thấy Pháp Luân Công bị phỉ báng và đàn áp quá tàn khốc ở Trung Quốc, ngày càng có nhiều học viên tới Bắc Kinh thỉnh nguyên. Tháng 10 năm 2000, thời điểm số lượng học viên tới Bắc Kinh mỗi ngày rất đông, qua thiên mục, tôi thấy nhiều người đi về phía tây bằng xe đạp. Tất cả họ đều có vẻ vội vã, như thể họ đang có việc khẩn cấp phải làm. Sau đó, một cánh cổng màu xanh xuất hiện trước mặt tôi, nó nhanh chóng bắt đầu khép lại, chỉ còn lại một khe hẹp.

Biết đây là các học viên lên Bắc Kinh để chứng thực Pháp, tôi cũng hiểu mình phải làm gì đó. Vì vậy, hai học viên địa phương và tôi quyết định lên Bắc Kinh. Chúng tôi bị cảnh sát bắt tại Quảng trường Thiên An Môn, họ đi từ thành phố của tôi lên để ngăn mọi người lên Bắc Kinh thỉnh nguyên. Họ dùng xe cảnh sát đưa chúng tôi trở lại và giam chúng tôi trong trại tạm giam.

Một tháng sau khi trở về nhà, chồng tôi hỏi xem tôi định làm gì. Tôi bảo với ông ấy rằng tôi sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công trong khi làm công việc thường ngày. Ông ấy hét lên: “Bà không được tu luyện Pháp Luân Công nữa. Bà phải nghe tôi!” Tôi đáp lại: “Không! Tôi sẽ không dừng tu luyện.”

Thấy chồng mình cầm một cây gậy để chuẩn bị đánh tôi, con gái tôi lao vào giữa để bảo vệ tôi. Chồng tôi hét lên: “Cút ra, nếu không tao đánh cả mày!” Con gái tôi không nhúc nhích, nên chồng tôi phải dừng lại. Tuy nhiên, tối hôm đó ông ấy không cho tôi ngủ và bắt tôi ra nằm ở ban công.

Chồng tôi đưa tôi đi làm việc vào hôm sau. Bí thư Đảng ủy ở đó yêu cầu tôi viết cam kết không tu luyện Pháp Luân Công nữa. Ông ấy nói: “Bà cần hứa đi theo Đảng và không làm bất cứ điều gì trái pháp luật.”

“Tôi không thể làm điều đó. Tôi không làm gì sai cả.” Tôi từ chối viết bất cứ thứ gì và bỏ đi.

Ngay khi chúng tôi về nhà, chồng tôi đẩy tôi xuống, đánh tôi bằng thắt lưng và tát vào mặt tôi. Cảm thấy như vậy là chưa đủ, ông ấy lấy một thanh kim loại từ lò sưởi và đập vào chân tôi vài lần. Nó đau kinh khủng, hai chân của tôi bầm tím và bắt đầu sưng lên. Tôi bị một cục u và các vết bầm tím khắp trên đầu. Chồng tôi cũng đe dọa sẽ ly dị tôi, không để lại cho tôi một đồng nào, trong khi tôi phải trả lại cho ông ta 4.000 tệ tiền phạt mà chúng tôi đã phải trả cho hai lần tôi bị bắt giữ.

Tôi kiên quyết nói: “Nếu ông đã khăng khăng muốn ly dị tôi, thì ly dị đi!”

Khi tôi nói với con gái tôi về chuyện ly dị, cháu nói rằng cháu sẽ tự tử nếu chúng tôi làm vậy. Leo ra ngoài cửa sổ, cháu đứng trên bờ tường và hỏi tôi: “Mẹ vẫn muốn ly dị phải không?” Tôi không nói gì và đi sang phòng khác.

Mặc dù chồng tôi không ly dị, nhưng ông ấy cũng không nới lỏng kiểm soát tôi. Bất cứ khi nào thấy tôi làm điều gì liên quan đến Pháp Luân Công, ông ấy lại chửi rủa và đánh tôi.

Ông ấy rất sợ hãi và không muốn tôi bị bắt lần nữa, bị mất việc hay gây ảnh hưởng đến con gái của chúng tôi. Và tôi đã sợ ông ấy.

Buông bỏ tâm sợ hãi giúp tôi cải biến môi trường tu luyện của mình

Bước ngoặt xảy ra vào năm 2001. Một ngày, chồng tôi thấy một số tài liệu Pháp Luân Công trong túi xách của tôi và đã đem xé. Tôi bảo ông ấy dừng lại, nhưng ông không nghe và đã đánh vào đầu tôi. Tôi lao vào phòng tắm, nhốt mình ở bên trong và bắt đầu khóc. Con gái của tôi lo lắng và cố gắng an ủi tôi, nhưng tôi không để cháu vào mà cứ tiếp tục thổn thức ở bên trong phòng tắm.

Sau đó tôi nhớ lại những lời giảng của Sư phụ trong bài “Nhẫn vô khả Nhẫn”:

“Nhẫn không phải là hèn nhát, càng không phải là thuận chịu [những điều] trái nghịch. Nhẫn của đệ tử Đại Pháp là cao thượng, là biểu hiện của sinh mệnh vĩ đại bất động như kim cương kiên chắc không thể phá, là khoan dung để duy trì chân lý, là từ bi và cứu vãn đối với những sinh mệnh vẫn còn nhân tính vẫn còn chính niệm. Nhẫn tuyệt đối không phải là dung túng vô hạn độ, để cho những sinh mệnh tà ác đã hoàn toàn không còn nhân tính không còn chính niệm kia hành ác vô độ.”

Tôi nhận ra mình không nên cứ mãi là nạn nhân thụ động nữa. Tôi là đệ tử Đại Pháp đang bước trên con đường ngay chính, chồng tôi đang bị những nhân tố cựu thế lực thao túng để làm việc xấu. Là một học viên, tôi cần duy hộ và chứng thực Pháp.

Không còn chút sợ hãi, tôi bước ra khỏi phòng tắm, đi thẳng về phía chồng tôi và nói: “Đủ rồi! Từ giờ trở đi, ông không được phép đánh tôi nữa, dù với bất cứ lý do gì.”

Ông ấy có vẻ sợ hãi và nói: “Tôi sẽ không đánh bà. Tôi hứa.”

Vì tôi không sợ hãi, các nhân tố cựu thế lực kiểm soát chồng tôi đã bị giải thể. Chồng tôi ngừng đánh tôi và bớt hạn chế tôi tham gia vào các hoạt động Pháp Luân Công.

Tình huống tại nơi làm việc cũng được cải thiện. Sau lần bắt giữ đầu tiên vào tháng 07 năm 2000, tôi bị cấm có ngày nghỉ phép. Đôi khi họ còn ép tôi làm việc vào cuối tuần. Vì tôi phải chăm sóc gia đình mình và làm ba việc mà đệ tử Đại Pháp nên làm, thời gian rảnh và năng lượng của tôi bị hạn chế. Tôi luôn phát chính niệm để loại trừ can nhiễu như vậy và xin Sư phụ giúp đỡ.

Không lâu sau, các viên chức tại nơi làm việc bảo tôi nghỉ hưu sớm, sớm hơn hai năm so với thông lệ. Có lương hưu, tôi cũng không phải lo lắng việc kiếm sống. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã an bài.

Chồng tôi thoái ĐCSTQ

Sau khi Cửu Bình được xuất bản, tôi tham gia cùng các học viên khác khuyên mọi người làm Tam thoái để giúp họ có một tương lai tươi sáng. Chồng tôi không chịu lắng nghe và cố gắng ngăn cản chúng tôi với sự mỉa mai. Cho rằng ông ấy không còn hy vọng, nên tôi không lo cho tương lai của ông ấy nữa.

Sau đó Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Trong giấc mơ, tôi khuyên chồng tôi thoái ĐCSTQ – ông ấy đã đồng ý! Trong một giấc mơ khác, sau khi nghe nhiều người mà tôi nói chuyện đồng ý thoái ĐCSTQ, chồng tôi rất vui mừng, vui hơn bất kỳ điều gì xảy ra với ông ấy trong vài năm vừa qua.

Tỉnh dậy, tôi biết mình lẽ ra không nên buông bỏ ông ấy. Tôi từng nghĩ chúng tôi không có điểm chung qua hai vụ bắt giữ của tôi và trong vấn đề tôi đi giảng chân tướng cho mọi người. Nhưng giờ tôi đã nhận ra mình đã không từ bi với ông ấy. Sau tất cả, chúng tôi đến với nhau và trở thành một gia đình có thể là kết quả của một mối tiền duyên lâu dài từ những kiếp sống trước. Sao tôi có thể buông bỏ ông ấy dễ dàng như vậy được? Vì vậy, tôi quyết định đối tốt và cứu độ ông ấy.

Một ngày, khi tôi đến thăm một học viên khác, khi tôi về nhà thì đã rất muộn. Niệm đầu của tôi là chồng tôi có thể bực mình và phàn nàn vì điều này. Sau đó, tôi nhận ra đó là nhân tâm, vì vậy, tôi bắt đầu phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ. Chồng tôi ra đón tôi như thường lệ và không giận gì cả. Hôm sau, chúng tôi nói chuyện về việc thoái ĐCSTQ và ông đã đồng ý.

Khổ nạn gia đình của tôi cuối cùng đã được giải quyết. Tôi biết Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ các nhân tố cựu thế lực can nhiễu mình. Kể từ đó, chồng tôi không phàn nàn về việc tôi tham gia giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công hay về nhà muộn sau khi gặp gỡ các học viên khác.

Mâu thuẫn với đồng tu

Khi những người khác xử tệ hoặc mỉa mai tôi, tôi thường phản ứng với những suy nghĩ tiêu cực và thù hận. Mặc dù, tôi đã có tiến bộ trong việc kiểm soát hành vi của mình sau khi đề cao trong việc học Pháp và chia sẻ cùng các học viên khác, nhưng vẫn rất khó để vượt qua những khổ nạn như vậy khi chúng xảy đến.

Một ví dụ là mối quan hệ của tôi với học viên B. Chúng tôi biết nhau đã lâu, nhưng dường như luôn có gián cách giữa chúng tôi. Tôi thường cho rằng mình đúng và chính cô ấy mới là người gây ra rắc rối. Vì vậy, tôi không hướng nội hay nói chuyện với cô ấy về tình huống của chúng tôi.

Cô ấy dự định bán căn hộ của mình và mua một căn khác. Vì không thấy ai đến mua sau khi đã phát quảng cáo, nên cô đến gặp tôi để nghe lời khuyên. Tôi giới thiệu cô tới một văn phòng tư vấn bất động sản mà tôi tin tưởng, tôi nhờ họ tìm giúp cô ấy một căn hộ mới. Sau khi biết chỉ còn lại ba căn hộ ở phường, tôi gửi thông tin cho học viên B và giục cô ấy mau chóng đến làm việc.

Không lâu sau, cô ấy bán được căn hộ cũ và chuyển tới căn hộ mới. Nhưng cô ấy không nói với tôi một lời nào.

Một ngày, tôi đến gặp cô ấy, không có ai ra mở cửa. Hàng xóm nói rằng cô đã chuyển đi, điều đó khiến tôi cảm thấy rất buồn. Khi tôi gặp cô ấy tại nhóm học Pháp tối hôm đó, tôi hỏi về chuyện đó bằng giọng điệu mang ý phàn nàn. Cô xin lỗi tôi: “Tôi đã nói với nhiều người về chuyện tôi chuyển nhà, nhưng lại quên nói với chị. Tôi xin lỗi.”

Tâm trạng của tôi vẫn rất tệ và tôi không nói gì cả.

Học viên C thấy tôi không vui nên đã hỏi: “Có phải chị muốn làm việc tốt cho người khác và mong được báo đáp không?”

Tôi bị chấn động và đã hướng nội: “Tôi luôn là một người tốt muốn giúp đỡ người khác. Tôi sao tôi lại truy cầu việc được hồi báo?”

Thấy tôi chưa minh bạch được vấn đề của mình, học viên C kể cho tôi nghe câu chuyện: “Ngày xửa ngày xưa, có một người bị mất một con gà. Anh ta tìm kiếm xung quanh và thấy hàng xóm của mình đang chuẩn bị thịt gà. Anh ta nói với người hàng xóm rằng gà là của anh ta và mang về. Người hàng xóm giữ bình tĩnh và không nói lời nào. Sau đó, anh ta thấy con gà của mình quay về và nhận thấy anh ta đã nghĩ sai cho hàng xóm của mình.

Học viên C hỏi: “Ngay cả một người thường cũng có thể giữ bình tĩnh khi bị đối xử bất công. Chúng ta là những học viên thì phải nên làm tốt hơn, phải không?”

Nhìn lại, tôi nhận ra Sư phụ đang dùng học viên C để điểm hóa cho tôi. Nhưng tôi bị chìm đắm trong nhân tâm và luôn nghĩ: “Sao mọi người lại có thể đối xử với mình như vậy?”

Tu luyện là nghiêm túc

Vài ngày trôi qua trước khi tôi tình cờ gặp lại học viên B. Tôi không thể kìm nén bản thân thêm nữa. Tôi phàn nàn và hét lên với cô ấy, bới móc mọi chuyện mà tôi có thể nghĩ tới, những chuyện đã xảy ra hơn 10 năm qua.

Khi kết thúc, tôi nhìn cô ấy và thấy cô ấy có vẻ chán nản. Cô nói: “Tôi xin lỗi.”

Tôi cũng cảm thấy tệ. Tại sao tôi lại muốn làm học viên khác cảm thấy buồn?

Trở về nhà, tôi đọc được đoạn Pháp này trong “Giảng Pháp tại Manhattan [2006]”:

“Từ nay trở đi chư vị sẽ là như thế, dẫu chư vị đúng hay không đúng, vấn đề [đúng-sai] ấy đối với một người tu luyện mà giảng là hoàn toàn không trọng yếu. Không được cứ tranh luận mãi, không được nhấn mạnh vào là ai đúng ai sai. Có người vẫn luôn cứ nhấn mạnh rằng mình là đúng; chư vị đúng, chư vị không sai, vậy thì sao? Là đề cao trong Pháp chăng? Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác. Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006])

Tôi dần dần minh bạch hơn sau khi đọc đoạn Pháp này và thấy mình có nhiều nhân tâm. Tôi đến gặp học viên B và chia sẻ với cô ấy về những suy nghĩ của mình. Tôi nói: “Tôi không nên kiếm chuyện với chị. Việc đó ngăn chúng ta cùng nhau đề cao và tạo sơ hở cho cựu thế lực dùi vào can nhiễu. Kết quả là chúng ta không thể cứu độ được chúng sinh.”

Học viên B và tôi chia sẻ với nhau một lúc lâu, và mỗi chúng tôi đều nhận ra nhiều điểm chúng tôi cần đề cao. Cuối cùng, tất cả những phàn nàn và thù hận biến mất. Tâm của chúng tôi dung hợp cùng nhau, giữa chúng tôi đã không còn gián cách.

Qua bài học này, tôi hiểu tu luyện là nghiêm túc. Tôi rất biết ơn sự từ bi của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/26/303651.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/2/7/148255.html

Đăng ngày 27-03-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share