Bài viết của một học viên từ tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 05-12-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 27 tháng 01 năm 2005. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của bản thân mình.
Trong rủi có may
Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo. Khi cha tôi 25 tuổi, ông đã bị sa thải và bị gửi đi lao động ở nông thôn vì gia đình ông bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gán nhãn là “phần tử xấu”. Mẹ tôi đã phải nuôi bốn đứa con, ba trai một gái, với thu nhập rất thấp và đang mang thai tôi lúc đó. Do bị sốc và dưới áp lực từ sự trừng phạt của chính quyền đối với cha tôi nên bà đã quyết định phá thai. Khi bà đang xếp hàng đợi ở bệnh viện thì một người quen đã bắt gặp và hỏi bà tại sao lại ở đó. Sau khi nghe lý do, người quen đó đã nói với mẹ tôi rằng một ngày trước có một người phụ nữ phá thai và suýt chết vì xuất huyết. Khi nghe điều này, mẹ tôi đã thay đổi ý định của mình và rời bệnh viện ngay lập tức.
Khi lên sáu tôi thường hay bị ốm. Tôi bị viêm gan cấp tính và viêm phổi mãn tính. Vì mẹ tôi cần đi làm và các anh chị tôi cần đi học nên tôi phải tự mình đến bệnh viện để tiêm mỗi ngày. Sau này tôi mắc một tá các bệnh bao gồm thiếu máu, viêm đại tràng, hạ đường huyết, viêm mũi dị ứng, nấm móng tay chân và mụn trứng cá kéo dài tới hơn mười năm. Ngoài tất cả những điều đó ra thì cuộc hôn nhân của tôi còn xấu đi.
Để giải thoát bản thân khỏi những vấn đề của mình, tôi tìm đến Phật giáo và Đạo giáo. Một ngày khi đang ngồi thiền theo phương pháp được một nữ đạo sĩ dạy, tôi đã nhìn thấy một không gian khác. Tôi thấy Thái Thượng Lão Quân đang tọa tại tiên cảnh, tay cầm phất trần. Tôi hỏi rằng đó là tầng trời thứ mấy và Thái Thượng Lão Quân ra hiệu rằng đó là tầng trời thứ 33 và vị trí tôi đang ở là tầng trời thứ 28. Tôi nói với Thái Thượng Lão Quân: “Tôi muốn đạt tới tầng thứ của ngài.” Thái Thượng Lão Quân ra hiệu rằng câu trả lời ở phía sau tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy một người đàn ông vốn là cư sĩ trong ngôi đền mà tôi thường đến thăm. Ngày hôm sau tôi đã tới ngôi đền và tìm vị cư sĩ đó. Tôi nói với ông rằng mình muốn đề cao tầng thứ: “Còn điều gì mà ông chưa dạy cháu không?” Buổi tối, ông ấy và vị nữ Đạo sĩ đến nhà tôi. Ông ấy hỏi rằng tôi nghĩ gì về Pháp Luân Công. Tôi nói mình không thể bình luận vì không biết nó là gì. Thấy tôi không phản đối nó nên ngày hôm sau họ đã đem cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân.
Tôi mở cuốn sách. Trong “Luận Ngữ” nói rằng đặc tính của vũ trụ là “Chân-Thiện-Nhẫn.” Tôi nghĩ: “Điều này rất đúng. Tại sao ĐCSTQ lại không cho người dân tu luyện Pháp Luân Công? Và vấn đề là… Tôi đã tu luyện trong các tôn giáo khác nhau nhiều năm. Liệu tôi có nên bắt đầu một môn tu luyện mới?” Khi đang khó quyết định, tôi đã có một giấc mơ. Tôi nhìn thấy một vị Phật to lớn. Tôi nghe thấy Ngài cười chấn động cả thập phương thế giới: “Hài tử, cuối cùng con đã đi đúng đường rồi.” Tôi thức dậy và nhận ra đó là một giấc mơ. Tôi ngủ thiếp đi một lần nữa và giấc mơ tương tự lại lặp lại. Sáng hôm sau tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Khi đọc:
“…toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.”
“không biết Pháp tại cao tầng thì chẳng có cách nào tu; không hướng nội mà tu, không tu tâm tính [thì] chẳng thể tăng công.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã hiểu rằng trong các tôn giáo khác người ta tìm kiếm sự bảo hộ của Phật, chỉ có tu luyện Đại Pháp chúng ta mới có thể phản bổn quy chân và trở thành Phật. Chúng khác nhau một trời một vực.
Giảng chân tướng
Thông qua học Pháp và nói chuyện với các đồng tu, tôi hiểu rằng chúng ta là các đệ tử Đại Pháp và nên cứu độ chúng sinh. Ban đầu tôi không hiểu làm thế nào để giảng chân tướng. Tôi ra đường, hy vọng có thể gặp một vài đồng tu để xem họ làm thế nào. Một học viên bảo tôi sẽ biết làm thế nào để giảng chân tướng sau khi đọc Chín bài bình luận về Đảng cộng sản (Cửu Bình). Tôi đã đọc xong nó trong một đêm.
Ngày hôm sau, một người bạn tốt của tôi, người mà tôi không gặp thường xuyên, đã gọi cho tôi. Cô ấy nói rằng muốn gặp tôi và nói về những việc đang diễn ra tại chỗ làm của cô ấy. Tôi đã nghĩ không ngẫu nhiên mà cô ấy muốn gặp tôi. Cô ấy cần phải biết chân tướng, bất kể lý do cô ấy đến tìm tôi là gì. Cô ấy đến và bảo tôi rằng đang có một tình huống cạnh tranh khốc liệt tại nơi làm việc của cô. Có năm vị trí cho sáu người. Cô ấy không lạc quan vì mới làm việc ở đó không lâu. Tôi đã nói về nội dung trong cửu bình và bảo rằng việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó sẽ đem lại may mắn cho cô. Cô ấy đã đồng ý ngay lập tức. Cô cũng lấy một lá bùa Đại Pháp.
Vài ngày sau cô ấy gọi lại cho tôi: “Cậu có biết điều gì đã xảy ra tại chỗ làm của tớ không?” Cô ấy nói rằng một đối thủ cạnh tranh của cô đã đột ngột qua đời vì đau tim. Và cô được thăng chức mà không tốn một xu. (Ở Trung Quốc Đại Lục, vị trí của cô đáng giá 300.000 nhân dân tệ.) Tôi hỏi cô: “Người đó làm gì? Ông ta chắc hẳn phải tham gia vào cuộc đàn áp Pháp Luân Công.” Cô ấy nói rằng người đó là bí thư Đảng. Đúng là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.
Một lần khác, tôi nói chuyện với một người bạn cũ đang làm việc trong đồn cảnh sát. Tôi nói với anh ấy về vụ “tự thiêu” giả mạo của ĐCSTQ và việc họ thu hoạch nội tạng của các học viên bị bắt giữ. Chúng tôi đã nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ. Anh ấy nói rằng mình đã làm việc tại đồn cảnh sát trong nhiều năm nhưng không biết sự thật về Pháp Luân Công. Anh ấy chỉ làm theo mệnh lệnh của các quan chức. Tôi hỏi anh có muốn thoái khỏi ĐCSTQ không, anh đã vui vẻ đồng ý. Tôi đưa cho anh một đĩa DVD Thần Vận và sau đó gửi cho anh cửu bình và nhiều tài liệu Đại Pháp khác. Anh ấy bảo tôi rằng đã đọc chúng một cách cẩn thận và nhờ tôi hằng năm đem cho anh ấy đĩa DVD Thần Vận.
Có một người đàn ông 76 tuổi từng là ủy viên ĐCSTQ. Trong cuộc thảm sát tại Quảng trường Thiên An Môn năm 1989, ông đã giúp một nhóm các sinh viên bằng cách cho họ thông qua hải quan. Ông đã trốn khỏi sự truy đuổi của ĐCSTQ bằng cách sống trên một ngọn núi hẻo lánh. Tôi bật DVD Thần Vận cho ông xem. Khi xem, ông đã không di chuyển hay nói chuyện trong ba tiếng liền. Khi kết thúc ông nói rằng nó thật tuyệt vời. Sau đó ông ấy đã đọc cửu bình và nói rằng ông với cha mình đã trải qua nhiều sự kiện được đề cập đến trong cuốn sách. Tôi đề nghị được giúp ông ấy thoái khỏi ĐCSTQ. Ông ấy đã đứng dậy, chắp tay và khom người trước tôi. Ông ấy muốn cảm ơn tôi. Tôi nói ông ấy nên cảm ơn Sư phụ. Sau đó ông cũng đã trở thành một học viên Đại Pháp.
Bảo trì chính niệm
Con trai tôi và vợ mới cưới của nó đã có một cuộc cãi vã vào cuối năm 2010. Trong cơn tức giận, con dâu tôi đã cắt cổ tay mình. Mười một đường gân bị đứt và cô ấy đã được đưa đến phòng cấp cứu. Tôi đang ở ngoài thị trấn. Con trai gọi điện cho tôi và kể lại những gì đã diễn ra ở nhà. Nó cầu xin tôi bắt taxi về nhà ngay lập tức. Tôi nghĩ rằng: “Dù chuyện gì xảy ra thì nó cũng không nên có ảnh hưởng phụ diện với Đại Pháp. Nếu tôi làm gì sai thì Sư phụ sẽ dạy tôi. Tuy nhiên, tôi sẽ không cho phép người khác làm gián đoạn công việc Đại Pháp của mình.”
Tôi dùng điện thoại công cộng gọi lại cho con trai và bảo nó niệm: ”Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi liền gọi cho một học viên khác và nhờ cô ấy kiểm tra tình trạng của con dâu tôi tại bệnh viện. Nếu bắt taxi về nhà tôi sẽ tốn 280 nhân dân tệ, trong khi đi xe buýt đường dài chỉ tốn 22 nhân dân tệ. Tôi nghĩ mình không nên lãng phí tài nguyên của Đại Pháp, do vậy tôi đã chọn đi xe buýt.
Ngồi trên xe buýt tôi hướng nội. Tôi cảm thấy rằng mình đã có lỗi với con dâu. Tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy và cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Nhưng tôi nên nhận ra rằng cô ấy đến nhà tôi để đắc Pháp. Phía minh bạch của cô ấy chắc hẳn đã rất thất vọng! Cô ấy đã hi sinh quá nhiều để có thể đắc Pháp. Khi nhận ra điều này, nước mắt lăn dài trên má tôi. Lúc về nhà, tôi đã vội vã đến bệnh viện.
Người học viên đang chăm sóc con dâu tôi đã trách tôi: “Lúc trước bà vừa nói với tôi con dâu bà tốt ra sao…” Tôi nói: “Sư phụ đã dạy chúng ta rằng trong tu luyện thì chuyện gì cũng là hảo sự. Đừng nhìn vào bề mặt. Cô ấy muốn đắc Pháp.”
Ba ngày sau con dâu tôi xuất viện. Các bác sĩ nói rằng cô ấy cần một cuộc phẫu thuật rút gân vào sáu tháng sau. Tôi biết cô ấy không cần phẫu thuật nữa, Sư phụ sẽ chỉnh lại mọi thứ.
Tôi chăm sóc con dâu mình khi cháu trở về nhà. Một tuần sau, cô ấy đột nhiên nói: “Mẹ, con muốn tu luyện với mẹ.“ Cô ấy liền bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã an bài mọi thứ miễn là chúng ta bảo trì chính niệm của mình. Tôi rất biết ơn sự từ bi của Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/12/5/301104.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/21/147394.html
Đăng ngày 25-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.