Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-09-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 1997. Mười bảy năm tu luyện đã giúp tôi trở thành một người lương thiện hơn, được nhiều người tin tưởng hơn, và tự tin hơn trong việc bảo vệ các giá trị tốt đẹp. Tôi đã có thể buông bỏ được tâm oán hận đối với cảnh sát trong bối cảnh của cuộc đàn áp diễn ra trên khắp đất nước Trung Quốc. Tôi đã chịu áp lực nghiêm trọng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và kiên trì tu luyện.

Dưới đây là một vài ví dụ.

Loại bỏ tâm oán hận đối với cảnh sát

Trong thời gian diễn ra Thế vận hội Olympic năm 2008, tôi đã đến thành phố Thanh Đảo trong một chuyến công tác. Khi tôi bước lên xe buýt, họ đã quét chứng minh thư của tôi và bảo tôi rằng tôi không thể rời khỏi thành phố được. Tôi biết họ đã làm điều gì đó với chứng minh thư của tôi. Tôi đã rất tức giận và thực sự ghét cảnh sát, ĐCSTQ và người lãnh đạo của nó.

Chứng minh thư của tôi đã trở thành một mối bận tâm bất cứ khi nào tôi phải rời khỏi thị trấn. Tôi đã không bình tĩnh, dù mỗi lần tôi vẫn có thể đi được. Anh trai tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã nói với tôi rằng: “Em nên hướng nội.”

Tôi đã làm điều đó nhưng không thể tìm được vấn đề thực sự [của mình]. Tôi luôn nghĩ rằng đó là do cuộc đàn áp quá tàn ác. Tôi đã cố tránh đi lại, nhưng điều đó làm cho công việc và cuộc sống của tôi rất bất tiện. Việc hạn chế đi lại này giống như một cái bóng lớn cứ treo lơ lửng ở trên đầu tôi vậy.

Trong một chuyến công tác đến Bắc Kinh, tôi đã đến sớm hơn một ngày và ở tại một khách sạn. Khoảng 7 giờ tối, có hai cảnh sát đã gõ cửa phòng tôi và hỏi xem chứng minh thư của tôi. Họ đã hỏi: “Anh tập Pháp Luân Công phải không?” Tôi đã không trả lời trực tiếp vì tôi còn bận tâm tới bài giảng của tôi vào ngày hôm sau.

Tôi đã trả lời: “Tập Pháp Luân Công không tốt sao? Các nguyên lý của Pháp Luân Công là Chân – Thiện – Nhẫn, [giúp người ta trở thành] một người tốt.”Một người trong số họ nói:“ Tôi không quan tâm, chỉ cần anh cho tôi biết rằng anh có tập hay không thôi. Anh biết hậu quả rồi đấy: ‘Có’ và ‘Không’ là sẽ dẫn đến các kết quả khác nhau đó.”

Tôi nhận ra rằng mình đã trải qua những điều tương tự như vậy khi ở trong các trại tạm giam và trung tâm tẩy não. Tôi đã nhìn thẳng vào anh ta và nói một cách chắc chắn rằng “Có!” Anh ta nhảy lên như thể là vừa mới bị đánh vậy. Lúc bước ra tới cửa, anh ta nói: “Anh cứ chờ đấy.”

Anh ta đã định gọi sự trợ giúp để bắt tôi, nhưng tôi đã rất bình tĩnh. Tôi nghĩ rằng họ thật là tức cười bởi họ đang phải chịu sự thao túng của các nhân tố tà ác. Tôi đã bắt đầu phát chính niệm: “Tất cả mọi việc đều được an bài là vì Chính Pháp. Tà ác các ngươi không là gì cả. Các ngươi không đủ để khảo nghiệm ta đâu.”

Người cảnh sát ở lại đã nhìn tôi và nói: “Tại sao anh lại không nói ‘không’?” Tôi nói với anh ta rằng các học viên không bao giờ nói dối. Anh ta thở dài: “Anh có tài liệu [về Pháp Luân Công] nào ở trong máy tính của mình không? Nếu có, thì hãy làm gì đó đi.” Tôi hiểu ra rằng anh ta đã biết được chân tướng.

Viên cảnh sát trẻ đã sớm quay trở lại. Anh ta đã lục tìm trong túi của tôi, nhưng không tìm thấy gì cả. Anh ta bảo tôi là hãy bật máy tính của tôi lên. Viên cảnh sát người đã ở lại với tôi nói: “Tôi đã kiểm tra rồi – không có gì đâu.”

Tôi đã nghĩ về bản thân mình sau khi họ rời đi. Lúc đầu, tôi đã không kiên định và coi thường họ, đó là lý do tại sao họ lại lục túi của tôi. Nếu tôi kiên quyết hơn, tà ác sẽ không dám khảo nghiệm tôi một chút nào hết. Tôi đã không vui khi cảnh sát đánh dấu chứng minh thư của tôi, thường xuyên can nhiễu và gây phiền toái cho tôi.

Vài ngày sau đó, tôi cùng đồng nghiệp phải bay từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh vào sáng sớm, vì thế chúng tôi đã phải đến ở Bắc Kinh vào đêm hôm trước đó. Sau 9 giờ tối, khi tôi vừa mới nằm xuống được một lúc thì nghe thấy có ai đó đang la lớn: “Pháp Luân Công, bắt!”

Phòng của tôi ở cuối hành lang. Tôi nghe tiếng bước chân thì có vẻ như là có ít nhất 10 người đã chạy về phía phòng của tôi. Tôi biết đó là tà ác đã can nhiễu tôi một lần nữa. Tôi bắt đầu phát chính niệm: “Các ngươi không thể khảo nghiệm ta được.”

Tiếng la hét của họ đã yếu ớt hơn khi tôi phát chính niệm. Cuối cùng thì họ cũng đã tới trước cửa phòng của tôi, bộ dạng đe dọa của họ đã biến mất. Tôi mở cửa ra.

Một trong số họ đã đưa chứng minh thư của mình ra và nói: “Tôi là cảnh sát đây.” Tôi trả lời: “Tôi biết. Các anh đến đây làm gì? ” Anh ta nói: “Cho tôi xem chứng minh thư của anh.“ Tôi đã đưa cho anh ta chứng minh của mình.

Anh ta hỏi: “Anh là A?” “Đúng!” Tôi đáp to.

“Anh tập một môn khí công nào đó phải không?” “Đúng!”

“Môn gì?” “Pháp Luân Công!”

“Anh vẫn còn tập à?” “Đúng!”

“Ồ, chúng tôi chỉ đến xem thôi. Không có gì cả. Chúc anh ngủ ngon. ”

Đồng nghiệp của tôi đứng lên và hỏi: “Các anh muốn xem chứng minh của tôi nữa à?” Họ nói không và lặng lẽ rời đi. Tôi đã nằm xuống và hướng nội, nhưng tôi vẫn không thể tìm ra được mình đã làm sai điều gì. Tôi nghĩ rằng tà ác đã lợi dụng cảnh sát để can nhiễu tôi.

Tâm hoán hận cảnh sát của tôi tăng lên. Tôi cảm thấy rất không vui, cảm thấy như có một cái gì đó bị mắc kẹt ở trong lồng ngực mình.

Tôi cùng với một đồng nghiệp đi thuyền từ Đại Liên tới Uy Hải vào tháng 08 năm 2010. Lúc lên thuyền, tất cả mọi người phải quét chứng minh thư. Đến lượt tôi, còi báo động đã vang lên và các nhân viên bảo vệ đã ngăn tôi lại: “Anh không thể đi!”

Các nhân viên bảo vệ khác đã được gọi đến. Khi những hành khách khác hỏi tôi rằng đã xảy ra chuyện gì vậy, tôi đã mỉm cười và lên tiếng, tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Họ không cho tôi đi!”. Sau đó tôi nói với đồng nghiệp của mình: “Hãy chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay thôi.”

Các nhân viên bảo vệ đưa tôi đến một căn phòng nhỏ và kiểm tra túi xách của tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho họ đồng thời phát chính niệm. Một trong số họ đã hỏi: “Tại sao anh vẫn còn tập?” Tôi nói: “Bởi vì Pháp Luân Công là tốt. Nó đã được phổ truyền đến hơn 100 quốc gia rồi. Nếu nó không tốt, tại sao người dân ở các nước khác nhau lại thích nó?”

Anh ta hỏi: “Nó không phải là một tà giáo chứ?” Tôi đã nói với anh ta: “Tất cả những lời nói đó đều là giả dối – đừng bị lừa gạt. Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Một người bảo vệ khác đã thúc giục “Đi đi!” Anh ấy muốn ngăn không cho tôi nói.

Tôi đã tức giận và nói với đồng nghiệp của mình: “Chính quyền luôn gây rắc rối cho tôi.” Anh ấy đã trả lời: “Đó chẳng phải là một cơ hội tốt để nói sự thật sao?” Tôi đã bị sốc và nhận ra rằng đó chính là Sư phụ đã nhắc nhở tôi.

Mặc dù đồng nghiệp của tôi đã biết chân tướng và đã thoái ĐCSTQ, nhưng anh ấy không tu luyện Đại Pháp, không có cớ gì mà một người không tu luyện lại nói những lời như thế. Tôi nhận ra tôi đã sai, nhưng tôi không nghĩ sâu hơn về nó.

Tôi đã nghĩ về vấn đề chứng minh thư trong lúc học Pháp sau đó. Tôi nhận ra rằng nếu tôi giúp được tất cả các nhân viên bảo vệ mà tôi gặp ở đường sắt và bến xe hiểu được chân tướng, và nếu như tất cả họ đều biết Đại Pháp là tốt, thì họ sẽ không can nhiễu tôi trong thời gian tới nữa.

Nếu tôi đối đãi với mọi người như những người mà tôi nên cứu, thậm chí cả với cảnh sát hay bảo vệ thì có tốt không? Họ đều là chúng sinh mà. Nhưng tôi lại nhìn họ như là tà ác, luôn nghĩ rằng họ gây khó dễ cho tôi, và không bao giờ nhận ra mình đã hẹp hòi như thế nào.

Tại sao tôi lại không tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho họ? Chẳng phải Sư phụ đã an bài việc họ đến với tôi hay sao? Khi tôi nghĩ về điều này, tôi cảm thấy thứ mà đã mắc kẹt trong lồng ngực của tôi từ từ di chuyển xuống, và ngay sau đó đã biến mất.

Tôi đã rất hạnh phúc, tôi muốn nhảy lên và hét to lên. Không hề có thêm bất cứ người cảnh sát hay nhân viên bảo vệ nào can nhiễu tôi kể từ đó nữa. Những chiếc máy quét không còn tiếng bíp khi họ quét chứng minh thư của tôi nữa.

Từ vấn đề với chiếc chứng minh thư, tôi đã nhận ra được rằng là một học viên, dù gặp bất kỳ vấn đề gì, chúng ta không thể chỉ đơn giản là nhìn trên bề mặt mà chúng ta nên hướng nội một cách sâu sắc. Tất nhiên, chúng ta phải học Pháp cho tốt. Nếu chúng ta không đề cao tâm tính của mình, thì chúng ta không thể thấy được gốc rễ các chấp trước của chúng ta.

Vì thế, học Pháp tốt là điều quan trọng nhất. Dù bất cứ điều gì xấu xảy ra, thì chúng ta cũng đều cần phải hoàn thiện bản thân mình và biến những điều xấu đó thành hảo sự.

Chính Pháp đang tiến đến thế gian con người, và việc giảng chân tướng đang ngày càng dễ dàng hơn. Nhưng dù thế giới này có thay đổi như thế nào đi nữa, chúng ta cũng không nên bị ảnh hưởng. Chúng ta nên tiếp tục làm tốt ba việc và cứu thêm nhiều người hơn nữa.

Kiên định niềm tin trước áp lực

Tôi là một trong những phụ đạo viên tại điểm luyện công. Vào đầu năm 2001, tôi đã bị Phòng 610 ở địa phương bắt và gửi đến một trại tạm giam. Những ngày đầu tiên ở đó rất khó khăn.

Sư phụ đã giảng trong bài “Chân tu” trong Tinh tấn yếu chỉ:

“Có thể buông bỏ tâm người thường hay không, đó là ‘tử quan’ dẫn tới người siêu thường chân chính. Đệ tử chân tu ai ai cũng phải vượt qua, đó là giới tuyến giữa người tu luyện và người thường.”

Vào cuối năm 2000, vợ tôi đã bị một khối u ở cổ. Bác sỹ chẩn đoán nó là một khối u tuyến giáp, sau phẫu thuật [chúng tôi được biết rằng] đó là bệnh ung thư. Cô ấy đã phải phẫu thuật thêm một lần nữa trong vòng chưa đầy một tháng. Mặc dù tình trạng của cô ấy đã ổn định, nhưng cô ấy vẫn cần sự chăm sóc của tôi.

Tại trại tạm giam, lính canh đã đe dọa tôi rằng nếu tôi không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công, họ sẽ gửi tôi đến một trại lao động cưỡng bức trong vòng ba năm, và tôi biết [điều đó đồng nghĩa là] sẽ không có ai chăm sóc vợ và con của tôi nữa.

Họ đe dọa sẽ khiến gia đình của tôi tan vỡ. Tuy nhiên, nếu từ bỏ tu luyện và viết hối quá thư hứa sẽ không tu luyện nữa, tôi sẽ được phép tiếp tục cuộc sống của mình như bình thường.

Những ngày đó là những ngày đầy thử thách về tinh thần và tình thân. Tôi nhớ lại cuộc Cách mạng Văn hóa. Mặc dù lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng tôi biết rất rõ sự tàn ác của ĐCSTQ. Tôi đã lo cho vợ và con của mình nếu tôi bị gửi đến một trại lao động cưỡng bức. Tôi cảm thấy rằng gia đình mình sẽ bị tiêu diệt.

Tôi đã chịu áp lực rất lớn. Tôi gặp chứng khó ngủ, và thậm chí tôi không thể ăn được. Một giọng nói từ trong tâm tôi vẫn thúc giục tôi từ bỏ tu luyện. Cảnh sát đưa cấp trên của tôi đến gặp tôi để đe dọa tôi.

Họ mang những người bạn, bạn học cùng lớp, vợ và con tôi để gây áp lực cho tôi. Tuy nhiên, tôi biết rằng Đại Pháp là điều mà tôi đã tìm kiếm cả đời mình và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện.

Tôi tiếp tục nhẩm Pháp của Sư phụ trong bài “Chân tu” trong Tinh tấn yếu chỉ:

“Kỳ thực, khi chư vị cảm thấy danh-lợi-tình nơi người thường đang chịu phương hại mà khổ não, thì đã là tâm chấp trước người thường đang chưa buông bỏ được đó. Chư vị hãy nhớ cho kỹ! Tu luyện tự nó không hề khổ, điểm chốt là không buông bỏ được chấp trước người thường. Khi danh-lợi-tình của chư vị cần buông bỏ thì mới cảm thấy khổ.”

Chính niệm của tôi cứ tiếp tục mạnh mẽ hơn lên và cuối cùng tôi đã buông được chấp trước của mình xuống. Tôi cảm thấy rất thoải mái.

Vợ tôi biết Đại Pháp là tốt và rằng tôi là một người tốt. Cô ấy cũng biết đảng tà ác như thế nào, nhưng cô ấy sợ tôi sẽ bị gửi đến trại lao động cưỡng bức.

Cô ấy đã đến trung tâm giam giữ cùng với một số người bạn học của tôi và khóc: “Anh thật là tàn nhẫn, làm sao mà anh lại có thể từ bỏ cả gia đình của anh vậy? Gia đình hay tu luyện, cái gì quan trọng hơn? Anh thật là ích kỷ! ”

Tôi đã nói với cô ấy rằng: “Nếu không có Đại Pháp, anh sẽ không có gì ngoài một cái xác chết biết đi. Anh tu luyện Đại Pháp và cố gắng hết sức để trở thành một người tốt. Có gì là sai với điều đó chứ? Nếu những học viên các anh được hưởng rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp mà lại không lên tiếng cho Đại Pháp, thì ai sẽ làm điều đó? ”

Tôi đã rất vững vàng và kiên định. Vợ tôi đã rất tức giận và đã tát vào mặt tôi. Tuy nhiên, tôi không bị thương gì cả, và tôi chỉ đơn giản là mỉm cười với cô ấy.

Đến ngày thứ 14, người cảnh sát trưởng họ Vương từ sở cảnh sát đi cùng với một cảnh sát khác tới để thẩm vấn tôi. Lúc đầu, ông ta đã tích cực hỏi tôi tại sao tôi lại tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi nói với ông ấy một cách bình thản: “Để có sức khỏe tốt hơn, để trở thành một người tốt hơn.” Ông nói: “Anh không biết rằng nó là một tổ chức phản động à?” Tôi trả lời: “Không, Pháp Luân Công không phải là một tổ chức, và không dính dáng gì đến việc chống chính quyền cả. ”

Tôi vẫn điềm tĩnh, ân cần nhìn vào ông ấy và trả lời ông một cách rõ ràng. Tôi nói với ông việc tôi đã được hưởng lợi từ việc tu luyện Đại Pháp cả thân lẫn tâm như thế nào, nó tốt ra sao khi là một người tốt theo các tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn.

Ông ta đã hỏi tôi một cách lộn xộn: “Anh còn tiếp tục tu luyện hay không?” Tôi trả lời một cách rất chắc chắn: “Còn.” Người cảnh sát còn lại đã tức giận đến nỗi anh ta đã nhảy ra khỏi chiếc ghế của mình và chỉ thẳng vào tôi: “Anh chắc chắn sẽ bị gửi đến một trại lao động cưỡng bức!” Cuộc thẩm vấn chỉ diễn ra khoảng hơn 10 phút.

Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon. Tôi đã không còn bị danh vọng, lợi ích, hay tình thân làm phiền nữa. Khi tôi buông bỏ hoàn toàn tất cả các chấp trước xuống, tôi cảm thấy mình hoàn toàn được giải thoát.

Ngày hôm sau, tôi đã được thả ra và ngẩng cao đầu trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/22/只有学好法才能真正提高上去-298031.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/28/3482.html

Đăng ngày 31-10-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share