Bài viết của Ức Vạn Mai

[MINH HUỆ 06-07-2014 ] Mười sáu năm trước, tôi bước vào độ tuổi 40. Tôi đã luyện nhiều loại khí công vì muốn duy trì một sức khỏe tốt và rèn luyện thân thể. Vào một ngày tháng 04 năm 1998, anh trai tôi đã gọi cho tôi từ quê để kể về việc anh ấy đã tìm được một môn khí công rất tốt. Tôi đã hỏi: “Loại khí công gì vậy?” Anh nói rằng: “Pháp Luân Công.”

Không biết tại sao, ngay sau khi nghe thấy cái tên đó, tôi cảm thấy vừa mới lạ lại vừa sốc. Tôi nói với anh trai của mình rằng tôi rất quan tâm và nhờ anh ấy tìm cho tôi một cuốn sách Pháp Luân Công.

Khi tôi trở về quê một vài ngày sau đó, tôi đã có được tất cả các cuốn sách đã được xuất bản của Sư phụ cũng như đĩa luyện công. Tôi đã dành một tuần trong thời gian rảnh rỗi của mình để đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân và cảm thấy rằng đó không phải là một cuốn sách bình thường. Tôi cũng muốn học và luyện các bài công pháp. Đó là cách tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trở thành một học viên Đại Pháp. Do đó tôi đã trở thành một công chức trung thực và liêm khiết.

Tôi là một cán bộ kỹ thuật trung cấp được bổ nhiệm đến một đơn vị hành chính thành phố cấp quận. Tôi luôn luôn là một công chức tận tâm và đã nhận được sự công nhận “Công lao lớn” từ chính quyền địa phương và được đặt tên là một “Người trí tuệ xuất sắc.”

Mặc dù tôi chưa bao giờ yêu cầu bất kỳ sự hối lộ nào nhưng tôi cũng không bao giờ từ chối quà hay phiếu quà tặng, v.v… Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã thay đổi phương pháp của mình để phù hợp với những gì mà Sư phụ Lý yêu cầu. Tôi không còn quan tâm đến danh, lợi, tình của bản thân mình. Tôi đảm bảo rằng hành xử của mình luôn là của một người tốt. Tôi không còn nhận quà tặng dưới bất kỳ hình thức nào từ bất kỳ đơn vị hay cá nhân nào cả. Tôi cũng trả lại bằng những món quà có giá trị lớn hơn mà tôi đã nhận trong quá khứ.

Một đơn vị điện một lần đã tặng tôi một lò vi sóng. Tôi đã kiểm tra giá của nó trong cửa hàng. Khi người đại diện của đơn vị đó một lần nữa đến thăm văn phòng của tôi để bàn hoạt động kinh doanh, tôi đã đưa cho anh 1.000 nhân dân tệ bằng 10 tờ tiền 100 nhân dân tệ.

Tôi đã nói với anh ấy: “Bây giờ tôi tu luyện Pháp Luân Công và tôi không muốn nhận quà. Đơn vị của anh đã tặng cho tôi một lò vi sóng. Tôi đã có giá của nó và muốn trả bằng số tiền tương đương. Nếu đơn vị của anh tôn trọng tôi và đức tin của tôi, xin vui lòng tôn trọng mong muốn của tôi và nhận lại tiền.”

Người đại diện đã nhận lại tiền. Anh ấy nói với tôi rằng cũng có người tu luyện Pháp Luân Công trong đơn vị của anh ấy. Tuy nhiên, khi chúng tôi nói lời tạm biệt và anh ấy bước vào xe để rời đi, anh đã quay sang tôi và nói: “100 nhân dân tệ là đủ rồi.” Sau đó anh ấy lấy ra một tờ 100 nhân dân tệ và thả những tờ tiền còn lại xuống mặt đất qua cửa xe trước mặt tôi và lái xe đi.

Tôi nhặt các tờ tiền lên. Tôi đã làm những gì mà Sư phụ dạy trong Chuyển Pháp Luân, như ví dụ mà Ngài đã đưa ra về học viên ở Bắc Kinh, và tặng cho đơn vị chuyên trách 600 nhân dân tệ đóng góp cho quỹ thiên tai để xây dựng một trường tiểu học sau cơn lũ vào năm 1998.

Các nhân viên thu tiền đóng góp cho quỹ thiên tai lũ lụt đã hỏi tên của tôi. Tôi không muốn để lại tên hoặc nhận biên lai. Một nhân viên đã nói: “Mong bà để lại tên. Chúng tôi cần phải có một thông tin nào đó để ghi lại và giải thích cho số tiền được nhận.” Vì vậy, tôi đã mủi lòng: “Vậy thì sử dụng tên Trương.”

Các bài báo địa phương sau đó đã công bố một bài báo về tình trạng quỹ thiên tai, trong đó có câu: “Một phụ nữ vô danh họ Trương đã ủng hộ 600 nhân dân tệ cho quỹ.”

Tôi đã tặng 300 nhân dân tệ còn lại cho Văn phòng Nội vụ thành phố, cũng vô danh và không bao giờ đề cập vấn đề này với bất kỳ ai.

Tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999. Phòng 610 địa phương đã gửi tôi cùng 8 hoặc 9 học viên đến một trung tâm tẩy não nơi mà chúng tôi bị yêu cầu viết một điều gì đó để vu khống Pháp Luân Công. Tôi đã viết về việc mình đã được hưởng lợi ích cả về thể chất lẫn tinh thần như thế nào khi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và Đại Pháp đã cải thiện trạng thái tinh thần của tôi như thế nào. Tôi đã kể về sự đóng góp vô danh của mình vào quỹ thiên tai và thành phố. Sau này tôi biết rằng nơi làm việc của tôi đã đặc biệt đến hai nơi mà tôi đã quyên góp để xác thực những điều tôi viết.

Trong quá trình làm việc hàng ngày của mình, nếu tôi gặp bất kỳ ai tặng quà trong bất kỳ trường hợp nào, tôi cố gắng hết sức để từ chối một cách lịch sự, và nói rằng: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi rất cảm ơn lòng tốt của bạn, nhưng tôi không thể nhận món quà đó.”

Tòa án địa phương một lần đã yêu cầu văn phòng của tôi xác định giá của một vài đoạn cáp bị đánh cắp. Giá trị đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến các bị cáo. Vụ kiện đã được giao cho tôi và một đồng nghiệp khác. Chúng tôi chịu trách nhiệm xác định giá trị của hàng hóa bị đánh cắp.

Luật sư của bị cáo đã tìm tôi và giải thích tình hình. Nghi phạm là một thanh niên, một người phạm tội lần đầu, xuất thân từ một gia đình rất nghèo với một người mẹ ốm đau ở nhà.

Luật sư nói với tôi rằng một người bạn đã đề nghị ông ấy nhận vụ kiện. Bản thân ông cũng muốn nhận vụ kiện đó. Một mặt, ông ấy muốn mọi người thấy rằng ông là một luật sư giỏi như vậy họ sẽ ủy thác cho ông nhiều vụ kiện hơn. Mặt khác, ông muốn thân chủ của mình nhận được một sự khoan hồng để phụ huynh bị bệnh đỡ phải lo lắng và chờ đợi nhiều.

Luật sư nói thêm một cách chân thành rằng ông ấy không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ khách hàng của mình, nhưng ông nói: “Tôi muốn đưa cho bà 200 nhân dân tệ của tôi để bà có một bữa ăn ngon miệng khi đi du lịch.” Nói rồi, ông ấy đặt tiền vào ngăn kéo của tôi.

Tôi nói với vị luật sư: “Tôi tin những gì ông nói. Tôi cũng thông cảm với gia đình nghi phạm. Đừng lo lắng, tôi sẽ làm hết sức mình miễn là điều đó không vi phạm các nguyên tắc mà tôi đang làm và sống theo. Ngoài ra, tôi sẽ không nhận tiền. Tôi sẽ cho ông biết tại sao. Ông hãy suy nghĩ về điều này. Một người thực sự tin vào Chân – Thiện – Nhẫn liệu có thể không là một người tốt không?” Vị luật sư gật đầu đồng ý.

Trong một dịp khác, một nhân viên từ đơn vị tín dụng đã gây ra một lỗi và không thể nhận được một số dư nợ cho vay đã trả, kết quả trong một vụ kiện, một số bất động sản đã bị thế chấp. Văn phòng chúng tôi được giao nhiệm vụ xác định giá trị tài sản. Người nhân viên đó đã chịu rất nhiều áp lực và nhất quyết nhờ chúng tôi đưa ra quyết định có lợi cho công đoàn tín dụng. Vì vậy, anh ấy đã đến thăm văn phòng chúng tôi với các thẻ mua sắm để tặng cho tôi và giám đốc bộ phận chúng tôi.

Tôi đã nhận thẻ mua sắm để không gây khó khăn cho giám đốc bộ phận chúng tôi, người đã chấp nhận một cách vui vẻ. Sau khi vụ án kết thúc, tôi đã tìm nhân viên công đoàn tín dụng để trả lại thẻ mua sắm.

Tôi đã giải thích với nhân viên đó rằng: “Tôi đã nhận thẻ của anh để trưởng bộ phận của chúng tôi sẽ không cảm thấy xấu hổ khi ông ấy nhận còn tôi từ chối. Ngoài ra, nếu chúng tôi không nhận thẻ của anh, khi đó anh sẽ rất lo lắng. Bây giờ, vụ kiện đã kết thúc, tôi sẽ trả lại thẻ cho anh. Nếu anh tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt, điều đó đã hơn bất cứ thứ gì anh tặng cho tôi.”

Anh ấy trả lời: “Tất nhiên. Tất nhiên. Tôi tin.” Anh ấy vui vẻ nhận lại thẻ.

Có rất nhiều câu chuyện tương tự.

Mỗi người tu luyện Pháp Luân Công chân chính sẽ nhìn tiền một cách thờ ơ. Tôi đang nghĩ, nếu mỗi công chức trên cả nước đều tu luyện Pháp Luân Công, phải chăng đó là một điều cần thiết để thúc đẩy các chiến dịch chống tham nhũng? Có một điều luật trong tâm sẽ là công cụ mạnh mẽ nhất cho việc tự câu thúc bản thân.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã nhận được rất nhiều huy chương và giải thưởng trong đơn vị công tác của mình. Một năm, đơn vị chúng tôi phân bố các căn hộ. Chúng tôi sử dụng điểm để quyết định ai sẽ nhận được căn hộ thuộc tầng nào. Có một quy định để tính đểm. Người nhận giải thưởng cấp tỉnh sẽ được cộng thêm hai điểm, người nhận giải thưởng cấp huyện sẽ được cộng thêm một điểm. Kết quả là tôi có số điểm cao nhất.

Điều thú vị là, từ khi trở thành một học viên Pháp Luân Công, sức khỏe tinh thần và thể chất, đạo đức nghề nghiệp, cũng như các tiêu chuẩn đạo đức của tôi đã được cải thiện. Tôi không nhận bất kỳ giải thưởng nào nữa, nhưng thay vào đó tôi bị chuyển xuống vị trí trước đây của mình, bị thuyên chuyển một cách vô ý, tiền lương của tôi cũng bị chiếm giữ hoặc trừ đi và còn có các hình thức xử phạt khác đối với tôi một cách tùy tiện.

Đối mặt với những sự đối xử bất công, tôi không hối tiếc hay khiếu nại, bởi vì tôi biết mây đen sẽ không thể mãi phủ kín bầu trời. Ngoài ra, tôi không quá coi trọng tất cả những điều này. Một học viên chân chính sẽ không thèm muốn danh hoặc lợi.

Trong đời này, tôi có thể được làm đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi có thể tu luyện Đại Pháp, tôi có thể có cơ thể và tâm hồn thanh tịnh và tôi có thể trở về với nguyên lai và chân ngã của mình. Đó là may mắn lớn nhất mà có lẽ phải mất ba kiếp, mười kiếp hoặc hàng trăm hàng ức kiếp mới đắc được!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/6/294339.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/27/2258.html

Đăng ngày 27-10-2014; Bản dịch có thể sẽ được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share