Bài viết của một học viên từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-09-2014] Tôi không phải là người sinh hoạt ban ngày vì tôi không cần dậy sớm để đi làm. Lịch làm việc của tôi rất linh hoạt, do vậy tôi đi ngủ muộn và dậy muộn. Thậm chí hàng xóm của tôi còn biết rằng tôi không dậy trước 9 giờ 30 sáng. Mẹ tôi nói đùa rằng tôi chỉ sống “nửa ngày,” và ngủ hết buổi sáng.

Thức dậy để luyện các bài công pháp Pháp Luân Công vào buổi sáng đã từng là một thử thách trong suốt quá trình tu luyện của tôi. Tôi đặt báo thức lúc 4 giờ 50 sáng hàng ngày, nghĩ rằng mình có thể ngồi đả tọa bài số năm và sau đó luyện các bài công pháp đứng. Báo thức ở điện thoại được đặt kêu hai lần nhưng tôi vẫn không thể dậy khi chuông kêu. Tôi cảm thấy xấu hổ, vì ngay cả điện thoại của tôi đã hoàn thành “nhiệm vụ” mỗi ngày, nhưng tôi lại không thể làm được.

Một ngày, điện thoại di động của tôi ngừng hoạt động và báo thức chỉ kêu đúng một lần. Hai ngày sau, tôi đã kiếm một chiếc điện thoại mới to hơn cái cũ của mình và đặt báo thức kêu hai lần. Báo thức vang lên nhưng tôi vẫn không dậy.

Cuối cùng khi tôi thức dậy vào ngày hôm đó, tôi đã nhìn những chiếc điện thoại di động của mình và dường như có thể nghe thấy cái điện thoại nhỏ nói với cái lớn hơn: “Bạn không cần phải làm việc chăm chỉ đâu. Dù sao đi nữa thì cô ấy cũng sẽ không dậy. Tôi đã hiểu ra rằng – chỉ kêu một lần và bạn hẳn đã làm đủ tốt đối với cô ấy rồi.”

Tôi đã rất xấu hổ về bản thân. Sao tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ của một học viên khi thậm chí còn không luyện công? Khi điện thoại di động ngừng làm việc trong một vài ngày, tôi đã muốn bỏ nó đi ngay lập tức. Tuy nhiên, có bao nhiêu ngày mà tôi đã bỏ lỡ việc luyện công buổi sáng? Trong con mắt những sinh mệnh khác, không phải là tôi đã tắc trách trong việc hoàn thành nhiệm vụ của mình như một học viên sao?

Chức năng của một chiếc điện thoại đi động là nghe gọi và cũng hoạt động như một đồng hồ báo thức vào các thời điểm nhất định – nó còn là sinh mệnh như thế. Vậy về bản thân tôi thì sao?

Trước khi đi ngủ vào tối hôm sau, tôi đặt điện thoại của mình đủ xa để không với tới được nó từ trên giường. Khi mở mắt vào sáng hôm sau, niệm đầu tiên tôi nói với bản thân là: “Mình sẽ thức dậy. Mình phải là một sinh mệnh như thế.”

Bây giờ, niệm đầu tiên của tôi vào buổi sáng hàng ngày là: “Mình phải là một sinh mệnh như thế.” Đa phần thì tôi có thể dậy vào buổi sáng để luyện công. Chiếc điện thoại di động cũ của tôi cũng hoạt động trở lại – báo thức kêu hai lần một ngày, vào đúng thời điểm. Không còn cần tới chiếc di động mới. Tôi sẽ cố gắng để làm tốt hơn.

Xin các đồng tu vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/17/ “我就是这样的生命”-297839.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/30/3517.html

Đăng ngày 23-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share