Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh

[MINH HUỆ 30 – 08 – 2014] Tu luyện là một việc nghiêm túc và không có đường tắt hay hình mẫu để nhìn theo. Là những học viên Pháp Luân Công, chúng ta nên chân chính tu luyện bản thân để bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài. Quan trọng là chúng ta phải chiểu theo lời dạy của Sư phụ và đạt được tiêu chuẩn của Pháp. Những lỗi lầm nhỏ có thể sẽ rất tai hại vì Cựu thế lực luôn tìm cách tận dụng mọi cơ hội có thể để làm chúng ta chệch khỏi con đường chân chính. Chúng ta cần phải luôn bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài.

1. Bài học từ sự qua đời của một đồng tu

Ông Lưu, một học viên trong khu vực của chúng tôi, mới qua đời. Tất cả chúng tôi đều bị sốc và không hiểu tại sao ông lại chết. Ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và có vẻ như rất tinh tấn. Ông không uống thuốc khi các triệu chứng nghiệp bệnh xảy đến, và cũng rất thành tâm theo Sư phụ và Pháp. Kết quả là tình trạng thể chất của ông được cải thiện và trông ông rất trẻ trung, khỏe mạnh.

Một lần khi có triệu chứng bị cảm, ông đã không tham gia học Pháp nhóm. Các đồng tu đã phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố đằng sau ông, nhưng ban đầu không quá lo lắng về ông. Tuy nhiên, khi tình hình của ông bắt đầu xấu đi, vợ của ông dọa sẽ ly dị ông nếu ông không đi đến bệnh viện. Sau đó, gia đình của ông đưa ông đến ba bệnh viện khác nhau, nhưng không nơi nào có thể chữa khỏi được cho ông. Ba tuần sau thì ông ấy qua đời. Lúc đó, ông Lưu mới ở tuổi lục tuần.

Tất cả chúng tôi tin rằng ông là một người tu luyện tinh tấn. Có lần ông bảo với chúng tôi rằng ông không bao giờ tranh cãi với vợ mà tự trông nom tất cả công việc nhà. Ông chỉ đọc các sách Pháp Luân Công và luyện công sau khi vợ đã đi làm và con ông đã đi học. Vào buổi tối thì ông xem TV cùng với vợ để làm bà vui lòng.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, vì sợ hãi, vợ ông Lưu đã hủy tất cả chân dung của Sư phụ và sách Đại Pháp, và gỡ bỏ đĩa vệ tinh của Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Tuy nhiên, ông Lưu đã không ngăn vợ lại.

Ông chỉ nói chuyện về Pháp Luân Công và cuộc bức hại với những người nhà và bạn thân của ông mà không bao giờ nói với người lạ.

Sau cái chết của ông Lưu, con của ông đưa cho chúng tôi một bọc tài liệu lớn, trong đó có những Tuần báo Minh Huệ chưa bao giờ được mở ra và những tờ rơi với thông tin về Pháp Luân Công từ năm 2006 vẫn chưa được phân phát.

Tôi nhận ra rằng ông Lưu thật sự đã cố gắng làm ba việc, nhưng chấp trước vào gia đình của ông đã ngăn ông cản vợ khi bà hủy các sách Đại Pháp và chân dung của Sư phụ. Việc ông không ngăn vợ mình phần nào đó đã khuyến khích bà hủy các tài liệu Pháp Luân Công và chân dung Sư phụ. Ngoài ra, tâm sợ hãi đã ngăn ông giảng chân tướng cho những người lạ và phân phát tờ rơi. Cựu thế lực đã lợi dụng những thiếu sót của ông để làm ông đi theo con đường của chúng thay vì con đường mà Sư phụ an bài.

Là học viên Pháp Luân Công, tất cả chúng ta nên bảo vệ Đại Pháp và Sư phụ khi có người phạm tội với Đại Pháp. Chúng ta cần nhẫn nhịn khi lợi ích cá nhân và sự thoải mái của chúng ta bị tổn hại. Nhưng khi chúng ta giảng chân tướng, chúng ta có trách nhiệm phải duy trì tất cả những nhân tố chân chính – đó mới là có trách nhiệm với Đại Pháp.

2. Chấp trước tạo ra những rào cản không cần thiết

Đảng Cộng sản Trung Quốc tăng cường bức hại trong Thế vận hội Olympic năm 2008. Tôi biết được rằng rất nhiều học viên bị giam trong các trại lao động đã nhẩm Pháp hàng ngày. Tôi nghĩ nếu tôi học thuộc Pháp của Sư phụ, tôi cũng có thể làm được như họ nếu tôi bị giam. Niệm bất thuần đó đã mang đến cho tôi một khổ nạn lớn.

cựu thế lực thật sự đã giam tôi trong một trại lao động ngay sau khi tôi học thuộc Chuyển Pháp Luân. Sư phụ không chấp nhận những an bài của cựu thế lực; tuy nhiên, một niệm bất thuần đã tạo cho cựu thế lực một kẽ hở để bức hại tôi.

3. Chấp trước tai hại của chồng tôi

Sư phụ đã đẩy chúng ta lên các tiêu chuẩn khác nhau của Pháp, nghĩa là tất cả chúng ta nên bước đi trên con đường Chính Pháp mà không gặp những rào cản hay khổ nạn lớn. Tuy nhiên, sau khi chồng tôi hoan hỷ: “Đường Tăng trong Tây Du Ký đã trải qua được 81 khổ nạn, còn anh có thể vượt qua năm khổ nạn”, anh ấy đã thật sự vấp phải năm khổ nạn đe dọa đến tính mạng.

Khổ nạn đầu tiên xảy ra khi anh bị ngã xe đạp. Một lần khác, anh ngã mạnh xuống con đường đóng băng vào mùa đông. Nhưng cả hai lần, anh đều có thể đứng lên sau khi cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Khổ nạn thứ ba xảy ra khi anh bị xe hơi đâm khi đang đi xe đạp. Khi người lái xe đề nghị đưa anh đến bệnh viện, anh nói với họ rằng anh không sao. Rồi anh từ chối khi người lái xe đề nghị đưa anh về nhà hay sửa xe đạp cho anh. Tuy nhiên khi anh về tới nhà với chiếc xe đạp bị gãy, anh nói với tôi rằng anh đã không vượt qua khảo nghiệm vì lẽ ra anh nên nói với người lái xe sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công và rằng anh không bị thương là nhờ Sư phụ đã bảo hộ cho anh. Những vết bầm trên người của anh là dấu hiệu cho thấy lẽ ra anh có thể làm tốt hơn.

Khổ nạn thứ tư thật nặng nề khi anh ngã khỏi thang và bị chấn thương lưng. Anh đổ sụp xuống nền nhà và không thể cử động. Tôi nhắc nhở rằng anh sẽ ổn thôi và đến giúp anh đứng dậy, nhưng anh nói rằng anh không thể cử động. Sau khi anh nằm trên sàn nhà được một lúc, tôi nói với anh: “Có Sư phụ bảo hộ, anh có thể đứng lên.”

Chồng tôi hiểu ra và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tuy nhiên, anh đã nằm liệt giường một tuần sau tai nạn. Đáng sợ nhất là anh ấy không đi vệ sinh trong cả một tuần đó. Một vài đồng tu, kể cả tôi, đã hỏi anh có muốn đi đến bệnh viện không, tuy nhiên với chính niệm mạnh mẽ, anh ấy đã từ chối. Sau khi xem và nghe các bài giảng của Sư phụ và đọc Chuyển Pháp Luân, anh đã có thể luyện công trở lại mặc dù lưng của anh vẫn còn rất cứng.

Khoảng hai tháng sau, chồng tôi kể cho tôi về một giấc mơ của anh, trong đó có vài người nói với anh rằng anh đã hồi phục. Trong lúc đó, dường như có một tiếng nổ bên trong dạ dày của anh làm cho anh co giật dữ dội. Anh biết rằng Sư phụ đã loại bỏ vật chất xấu ra khỏi anh, vì vậy anh nói với tôi rằng anh đã hoàn toàn được chữa khỏi. Rồi anh bước đi vòng quanh để cho tôi thấy rằng anh đã có thể cúi lưng.

Khổ nạn thứ năm mà chồng tôi trải qua là đáng sợ nhất. Sau khi bị tiêu chảy trong hai ngày, anh nói với tôi rằng anh rất mệt và cần phải nghỉ ngơi ngay sau khi trở về nhà. Anh thả mình xuống ghế, trông khá là nhợt nhạt, và chỉ thở vào mà không thở ra. Là một bác sĩ nên tôi biết rằng anh đang ở trong tình trạng nguy kịch vì tôi đã chứng kiến nhiều người hấp hối. Quá khiếp sợ, tôi cầu xin Sư phụ cứu anh. Lúc đó anh không thể nói, vì vậy tôi bảo anh hãy nhẩm trong tâm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi bảo anh rằng anh phải kiên định và bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài và trở về nhà với Sư phụ!

Lúc đó, anh đã thở một hơi thật sâu, và mặt anh bắt đầu có thần sắc trở lại. Mồ hôi anh tuôn ra như tắm. Sư phụ vừa mới đưa anh trở về từ cõi chết và thanh lọc cho anh từ trong ra ngoài. Thay vì bỏ rơi anh, Sư phụ muốn đưa anh trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/30/警惕不自觉的走旧势力安排的路-296440.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/14/3242.html

Đăng ngày 13-10-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share