Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-09-2014] Một mâu thuẫn mới xảy ra trong khu vực đã phơi bày tâm tật đố của tôi. Tôi đã nhận ra và loại bỏ nó. Với sự giúp đỡ và động viên từ các đồng tu, tôi đã viết lại trải nghiệm của mình và chia sẻ nó với tất cả mọi người.
Vì tôi sống ở một vùng quê hẻo lánh nên không liên lạc được với nhiều học viên. Tôi học Pháp cùng năm người khác. Trong một thời gian dài, thể ngộ của chúng tôi chỉ dừng lại ở cảm giác. Chúng tôi không biết phải cải thiện nó như thế nào.
Vào mùa xuân năm 2013, tình hình này đã thay đổi. Có hai học viên từ một thị trấn khác đến thăm chúng tôi. Họ ở lại nhà của tôi và chia sẻ cho chúng tôi về những thể ngộ và trải nghiệm của họ. Điều này giúp chúng tôi nhận ra cách chúng tôi có thể nhận thức Pháp từ trong Pháp, nhờ vậy chúng tôi đã đề cao một cách nhanh chóng. Các học viên địa phương rất vui mừng với sự có mặt của họ. Tuy nhiên không lâu sau, những mâu thuẫn cũng từ đó mà xuất hiện.
Sư phụ giảng:
“Trong tu luyện của chư vị, tôi sẽ dùng hết thảy các biện pháp để bộc lộ ra tất cả các tâm của chư vị, từ gốc rễ mà nhổ bỏ nó đi.” (Nhổ tận gốc, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Một trong hai vị khách của chúng tôi có khó khăn về tài chính. Anh ấy đã đề xuất ở lại chỗ chúng tôi và tìm một công việc. Các học viên địa phương khác đều nghĩ rằng đó là một ý kiến hay, nhưng tôi lại nói: “Hãy chờ xem đã.”
Sau đó, một học viên khác đã kín đáo hỏi tôi xem liệu tôi có thật sự muốn anh ấy ở lại hay không. Thật tình, tôi không muốn anh ấy ở lại, nhưng tôi sợ phải thừa nhận điều đó. Vì thế tôi lại nói: “Hãy chờ xem đã.”
Mùa hè này, các học viên khác đã mời hai vị ấy quay lại khu vực của chúng tôi và họ đã nhận lời. Cuộc viếng thăm của họ đã mang đến cho tôi một khổ nạn lớn.
Tâm tật đố của tôi biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ: “Họ đang đụng chạm đến quyền lợi của tôi. Những học viên khác từng đến nhà tôi để học Pháp nhóm, nhưng bây giờ tất cả chúng tôi lại đến chỗ của họ để học Pháp.”
Tôi đặc biệt cảm thấy chua xót khi nghĩ đến người học viên đang cần tìm một công việc: “Anh ấy đã mang các học viên rời xa tôi. Vậy mà, anh ấy lại nói anh ấy đến vì tôi và nhờ tôi giúp anh ấy tìm kiếm một công việc.”
Tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi nghe đồn rằng những học viên khác cũng nói rất nhiều điều xấu về tôi cho hai vị kia và từ đó, họ đã hình thành những suy nghĩ tiêu cực về tôi. Ba ngày sau, họ ra về mà không nói với tôi một lời tạm biệt.
Tôi đã bị sốc vì sự rời đi của họ. Tôi hướng nội và tìm kiếm thật sâu trong tâm. Tôi nhận ra rằng tâm tật đố của tôi đã gây ra vấn đề này. Nhờ học Pháp, tôi ngộ được rằng tư tưởng của các vị Thần là rất quảng đại, trong đó bao hàm cả sự từ bi và biết nghĩ cho người khác.
Nhưng điều tôi nghĩ tới trước tiên lại là cảm giác và quyền lợi của bản thân, và việc làm sao để đảm bảo những người khác đi theo mình. Tôi cảm thấy thật đáng tiếc vì sau nhiều năm tu luyện như vậy mà tôi vẫn còn những chấp trước ích kỷ và dơ bẩn này của con người.
Khi học viên từng giúp tôi đề cao trong tu luyện gặp khó khăn, tôi lại vì lợi ích riêng của mình mà không muốn giúp họ. Trong lần viếng thăm thứ hai, tôi thậm chí còn đẩy họ ra xa. Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của họ.
Tâm tật đố rất nguy hiểm; tôi phải loại bỏ nó. Tôi cần tu chính bản thân theo Pháp, cùng với các học viên khác hình thành một chỉnh thể và loại bỏ bất cứ gián cách nào.
Sau khi nhận ra điều này, tôi đã gọi cho họ để xin lỗi và mời họ quay lại. Chúng tôi chia sẻ qua điện thoại. Lòng quảng đại và sự minh bạch Pháp lý của họ đã giúp tôi nhận ra khoảng cách trong tu luyện của mình và đề cao tâm tính.
Tôi đã học được cách sử dụng pháp bảo “hướng nội” mà Sư phụ ban cho chúng ta. Đây là bài viết đầu tiên của tôi gửi đến Minh Huệ. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/15/根除妒嫉心的过程-297176.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/19/3322.html
Đăng ngày 01-10-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.