Bài viết của một học viên ở tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 04-09-2014] Trong suốt một thời gian dài, tôi đã xem bản thân mình là đệ tử Đại Pháp. Các bạn bè và đồng nghiệp của tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng thực chất tâm của tôi vẫn là tâm người thường và các việc làm của tôi không hề “dĩ Pháp vi Sư”.

Tôi chấp trước vào danh lợi và nhiều thứ khác đến mức không thể kể hết ra. Tôi đã tạo kẽ hở để cựu thế lực dùi vào; và một lần nữa, tôi lại bị bức hại. Vào lúc đó, con trai tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học nên tôi cảm thấy tâm trí rất rối bời.

Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhưng tôi có quá nhiều lo sợ. Tôi sợ bị làm nhục trong tù, bị đau đớn, đánh đập, bị bức hại cho đến chết và gia đình tôi cũng sẽ chịu đau khổ và tôi sẽ bị xã hội coi thường. Tôi đã miễn cưỡng ký vào tờ tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết rằng điều đó không đúng và tôi đang lừa dối chính bản thân mình và những người khác.

Sau khi ra tù, tôi luôn cảm thấy lo sợ khi làm bất cứ việc gì. Tôi cảm thấy không đúng nếu chỉ học Pháp và luyện công. Tôi biết rằng mình nên giảng chân tướng nhưng tôi lại sợ hãi. Cuối cùng, tôi đã ngừng làm mọi việc. Tôi bao biện rằng mình bận rộn công việc và đọc tiểu thuyết như một cách để trốn chạy.

Tôi đã lãng phí thời gian quý báu mà Sư phụ phải phó xuất và hi sinh để ban cho chúng ta. Tôi đã bị cựu thế lực dẫn dụ và làm những việc mà ngay cả người thường cũng không nên làm.

Sư phụ vẫn nhẫn nại từ bi điểm hoá cho tôi mặc dù tôi đã trượt ngã. Các đồng tu cũng thường đến nói chuyện với tôi.

Tôi hay mơ thấy ác mộng: Tôi đang ở trong một ngôi nhà đất thì một trận lũ lớn xảy ra; một cơn bão mạnh và lở đất đã phá tung bức tường bảo vệ ngôi nhà.

Mỗi khi tôi có sự tiến bộ, tôi lại được khích lệ trong các giấc mơ mà trong đó, tôi đến thăm những người bạn học đại học của tôi và nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, hoặc tôi đang leo lên cầu thang của khu chung cư nơi họ sống. Tuy nhiên, tôi không có thay đổi nào về cơ bản và tôi không thể rũ bỏ sự lười biếng và chấp trước vào an dật.

Hôm qua, các đồng tu đến thăm tôi và nói: “Chị định tiếp tục đắm mình trong bùn đất sao? Người tu luyện chúng ta sẽ không có cơ hội tu luyện nào nữa nếu chúng ta đánh mất cơ hội này. Chồng chị và con trai chị cũng sẽ chịu đau khổ. Trước đây họ làm tốt lắm mà.”

Họ biết chồng tôi từng học Pháp với tôi nhưng bây giờ anh lại chửi bới những đồng tu khác. Khi con trai tôi còn nhỏ, cháu từng giúp tôi đi phát tài liệu nhưng giờ đây cháu cảm thấy khó chịu khi ai đó nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp.

Họ nói tiếp: “Chị nói rằng mọi chuyện chỉ thay đổi khi chị thực sự thay đổi tâm tính của mình, mọi người khác nói gì đều không thể giúp được. Nhưng khi nào chị mới tỉnh đây?”  Tôi im lặng không tranh cãi với họ.

Các đồng tu nói rằng: “Điều quan trọng nhất là chị có thực sự tin vào Sư phụ không.” Cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Tôi tự hỏi bản thân mình; tôi đã từng nghĩ rằng tôi tin nhưng thực sự thì tôi không tin.

Những gì tôi có ở xã hội người thường là những gì tôi xem trọng nhất: gia đình, công việc, chỗ đứng trong xã hội và danh tiếng của bản thân. Tôi xem Đại Pháp như một liệu pháp tinh thần khi tôi gặp chuyện không vui vì những điều kể trên.

Tôi bám chặt lấy Pháp bởi vì tôi nghĩ rằng tôi có thể được an toàn nếu có tai hoạ xảy ra và tôi nghĩ rằng mình đã là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp khi đọc sách Chuyển Pháp Luân. Dù đã tu luyện rất nhiều năm nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình đồng hóa với Pháp.

Thật đáng tiếc vì tôi đã ở gần Pháp như vậy mà chưa bao giờ thực sự ở trong Pháp. Cũng thật nguy hiểm vì tôi nghĩ rằng mình đang tu luyện nhưng thực ra thì không phải vậy. “Cuối cùng, chị đã không học Pháp đủ. Hãy học Pháp, hãy học Pháp…”, lời của các đồng tu cứ văng vẳng bên tai tôi.

Tôi thực sự nên nghĩ về trường hợp của mình và nhìn thấy con đường nguy hiểm mà mình đang bước đi. Nếu không hoàn thành thệ nguyện lịch sử thì tôi đang tự lừa dối chính bản thân mình. Làm sao tôi có thể có chỗ trong vũ trụ tương lai? Tôi đã từng nghĩ rằng mình rất tuyệt vời: Tôi đã luyện công, đọc sách và nói với mọi người về cuộc bức hại, vì vậy, tôi nên được bảo hộ khi thảm họa xảy ra trong tương lai!

Tôi không muốn thay đổi bản thân mình. Mọi việc phải đúng theo ý của tôi, nếu không thì tôi sẽ rất bực bội. Những suy nghĩ này không khác gì tư tưởng của cựu thế lực. Tôi đã lạnh lùng, thờ ơ và không có chút từ bi nào với tương lai của người khác vì tất cả những gì tôi quan tâm chỉ là sự an toàn cho gia đình tôi và cho chính bản thân tôi.

Tối qua, tôi nằm mơ thấy mình về lại trường tiểu học. Một giáo viên đã đưa tôi vào trường. Tôi có rất nhiều cảm xúc sau khi thức giấc. Tôi biết rằng đó là một điểm hoá rằng tôi đang được ban thêm một cơ hội để trở thành người tu luyện chân chính.

Tôi biết có một số học viên cũng bị lạc lối như tôi. Nếu chúng ta đánh mất cơ duyên vạn cổ này để tu luyện Đại Pháp thì chúng ta sẽ hối hận. Chúng ta có thật sự có muốn ngồi đó khóc than khi các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác hoàn tất sự tu luyện của họ không? Vào lúc đó, chúng ta thậm chí sẽ đau buồn đến mức không thể khóc nổi nữa.

Hãy cùng nhau tinh tấn, kiên định và tạo dựng được những bước tiến vững chắc trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta. Hãy để cho niềm vui của việc cứu độ chúng sinh đồng hành cùng chúng ta trên con đường trở về ngôi nhà thật sự.

Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi có thể nói: “Kính thưa Sư phụ, con đã cố gắng hết sức mình. Con có thể minh bạch coi mình là một đệ tử Đại Pháp.”


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/18/3319.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/4/别幻想-别放弃-296848.html

Đăng ngày 30-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share