Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-09-2014]
Sư phụ đã dạy chúng ta:
“Khi chư vị thực sự có thể buông bỏ chấp trước vào sinh tử, chư vị có thể thực sự đạt tới điểm đó. Đây là sự khác biệt giữa người thường và một vị Thần. Nếu chư vị có thể buông bỏ chấp trước sinh tử, chư vị là một vị Thần; nếu chư vị không thể buông bỏ chấp trước vào sinh tử, chư vị là một người thường – đó là sự khác biệt.” (“Giảng Pháp tại thành phố New York” từ loạt các bài giảng ở Mỹ quốc).
“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân).
Là học viên Pháp Luân Đại Pháp trên con đường trở thành Thần, chúng ta đều trải qua khảo nghiệm về sinh tử vào thời điểm nào đó trên con đường tu luyện của chúng ta.
Tôi đã quan sát thấy rằng sau khi cuộc bức hại bắt đầu, những học viên Đại Pháp nào có thể buông bỏ chấp trước vào sinh tử và bước ra chứng thực Pháp thì ít bị trọng bệnh hơn. Nói tới “trọng bệnh” là tôi đang nói tới những căn bệnh hiểm nghèo, đe dọa tới mạng sống của một người.
Dĩ nhiên, điều mà tôi quan sát được không phải là tuyệt đối. Nghiệp bệnh cũng có thể là nợ nghiệp của chính bản thân một người, là trạng thái tu luyện, can nhiễu của cựu thế lực, và các nhân tố bức hại khác; tất cả chúng đều góp phần vào đó.
Dưới đây là trải nghiệm về buông bỏ chấp trước sinh tử của tôi. Tôi hy vọng rằng nó sẽ hữu ích và khích lệ các đồng tu đang phải chịu nghiệp bệnh.
Mùa đông năm 2000, tôi tới Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh để phản đối bức hại. Tôi đã bị bắt và bị giữ tại Trại tạm giam Triều Dương. Một số đồng tu quyết định tuyệt thực để phản đối bức hại.
Tôi tham gia cùng mọi người mặc dù tâm tính của tôi chưa đạt tới mức đó. Tôi đang trong chu kỳ kinh nguyệt vào lúc ấy khiến tôi thường bị khát.
Quan niệm này đã khiến tôi trở nên cực kỳ khát nước. Môi tôi khô nẻ, và thậm chí lưỡi của tôi cũng cảm thấy cứng đơ. Ngày hôm sau tôi bắt đầu hôn mê và bị ảo giác, nhìn thấy hoa quả và đồ uống.
Vào ngày thứ ba, các lính canh đánh thức chúng tôi dậy vào lúc 3 giờ sáng để xếp hàng. Tôi bước ra và ngã nhào. Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở hành lang. Một đồng tu cho tôi một cái bánh bao nhỏ và bảo tôi hãy ăn nó trên đường đi trong xe cảnh sát sau đó.
Ngay khi tôi ngồi trên xe và cho bánh bao vào mồm, một cảnh sát đánh mạnh vào trán tôi. Choáng váng, tôi đánh rơi cái bánh bao. Anh ta nói: “Nhìn đây này, tôi sẽ chôn sống cô khi chúng ta dừng lại; chúng tôi đã chôn sống vài người hôm qua rồi đấy.”
Tôi nghĩ: “Tôi biết anh không từ thủ đoạn tàn ác nào. Nhưng thậm chí cả khi tôi bị chôn sống, tôi vẫn sẽ là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi không biết gì về chính niệm vào lúc đó, nhưng bây giờ tôi hiểu rằng lúc đó chính niệm của tôi đã xuất lai.
Không hề sợ hãi, tôi bình tĩnh và không sợ chết. Ngay lập tức, tôi không còn cảm thấy đói và khát. Cơ thể tôi cảm thấy ấm và dễ chịu, không thể diễn tả bằng lời. Sinh tử đã không còn trói buộc được tôi nữa sau khi tôi đã buông bỏ chấp trước đó.
Lần tuyệt thực thứ hai diễn ra vào tuần cuối của năm 2000. Tôi đang bị giam giữ trong trung tâm tẩy não, cùng với nhiều đồng tu khác. Tôi bắt đầu tuyệt thực và chia sẻ kinh nghiệm của tôi với mọi người, nhiều người đã tham gia cùng với tôi.
Khi lính canh phát hiện ra tôi là người khích lệ những người khác tuyệt thực, họ đã chuyển tôi sang một phòng khác. Các đồng tu ở phòng đó cũng bắt đầu tuyệt thực, do đó lính canh đã đưa tôi vào phòng giam cách ly.
Tôi không thấy khó chịu chút nào trong suốt đợt tuyệt thực. Thay vào đó, môi tôi luôn ẩm ướt. Tôi đi vệ sinh như bình thường, khiến các lính canh kinh ngạc. Sau 4 đến 5 ngày, bác sỹ nhà tù đến kiểm tra chúng tôi, chúng tôi có bị giảm cân, nhưng sức khỏe bình thường. Họ thấy bối rối và khó tin điều đó.
Vẻ đẹp và sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp đã phản ánh thông qua chính niệm chính hành của các học viên. Vào ngày thứ sáu, Đêm Giao thừa, tất cả chúng tôi đều được thả.
Sau lần tuyệt thực đó, tôi nhận ra rằng một thế giới tuyệt vời khác sẽ mở ra sau khi người ta thực sự buông bỏ chấp trước vào sinh tử.
Tôi cảm thấy rằng nếu các đồng tu đang trải qua nghiệp bệnh nghiêm trọng có thể hoàn toàn để Sư phụ quyết định số phận của họ, hoàn cảnh sẽ thay đổi. Đừng có suy nghĩ cầu xin Sư phụ cho bạn được sống. Suy nghĩ đó cho thấy một người không thể thực sự buông bỏ chấp trước vào sinh tử.
Con người phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Nếu một người vẫn bị bệnh, không phải anh ấy vẫn là một con người sao? Nếu một người muốn tới bệnh viện, không phải điều này cho thấy người đó không tin vào các nguyên lý mà Sư phụ đã dạy chúng ta sao?
Chúng ta phải đơn giản là tiếp tục làm ba việc một cách ngay chính và đồng thời xem xét lại chính bản thân chúng ta: Chúng ta sống vì điều gì? Đó có phải là để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh không? Liệu chúng ta còn tâm sợ chết của người thường hay không?
Chỉ có con người mới thấy thời không này là quý giá; một vị Thần sẽ không quan tâm tới sống chết của người thường. Khi một người chết đi, nó chỉ như là trút bỏ một bộ trang phục. Làm sao mà có thể sợ hãi kia chứ?
Miễn là chúng ta hoàn toàn tín Sư tín Pháp, sẽ không có khảo nghiệm nào mà chúng ta không thể vượt qua. Và khi chúng ta thực sự ở trong Pháp, ai dám can nhiễu đến tu luyện của chúng ta? Khi đó mọi giả tướng nghiệp bệnh sẽ tan biến như mây khói.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/15/3267.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/9/放下生死-柳暗花明-297200.html
Đăng ngày 30-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.