Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-05-2014] Tôi và con gái đã tới thăm con trai tôi trong trại giam. Chúng tôi đều bị vướng vào tình và khóc lóc bi lụy. Sau khi trở về nhà đêm hôm đó, tôi cảm thấy một bên mặt của mình bị tê.

Tôi nghĩ rằng mình đã có những ý niệm không đúng và chúng đã bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi nhận ra rằng đó có thể là vì tình cảm của tôi dành cho con trai mình. Tình là quan niệm của người thường mà Sư phụ yêu cầu chúng ta phải tu bỏ.

Sau đó tôi cảm thấy nửa người bị tê và đi đứng khó khăn.

cựu thế lực không xứng khảo nghiệm chúng ta

Tôi ngồi xuống phát chính niệm, nhưng cảm thấy rằng chính niệm của mình không đủ mạnh. Tôi liền cầm điện thoại lên và gọi cho đồng tu. “Chị đến đây đi,” tôi nói. “Có chuyện gì thế?” đồng tu hỏi. Tôi trả lời: “Xin hãy đến nhanh lên.”

Chỉ một lúc sau, ba đồng tu đã gõ cửa nhà tôi. Họ hỏi tôi rằng có chuyện gì vậy. Tôi vẫy một tay và nói: “Tôi ổn, mọi người vào đi.” Mặc dù tôi nói là mình ổn, nhưng triệu chứng tê dại vẫn không biến mất. Mọi người cố gắng giúp tôi, nhưng tôi nhất quyết tự mình đi lại. Khi đã ở trong phòng, chúng tôi ngồi xuống và phát chính niệm mà không nói lời nào. Sau đó, một đồng tu đề nghị: “Chúng ta nên luyện các bài công pháp đứng.” Tôi cố gắng đứng lên, nhưng không đứng được vững. Sau đó tôi cố gắng ngồi xổm, nhưng cũng không ngồi vững. Tuy vậy tôi không sợ. Chúng tôi tiếp tục phát chính niệm.

Tôi kể với họ: “Tôi tới thăm con và đã bị động tâm. Tà ác đã lợi dụng kẽ hở trong tu luyện của tôi.” Họ nói: “Chúng ta không cho phép tà ác lợi dụng kẽ hở tu luyện của chúng ta. Chúng ta có Sư phụ và Pháp, chúng ta có thể chính lại bản thân theo Pháp, và chúng ta không cần những khảo nghiệm của cựu thế lực. Cựu thế lực không xứng khảo nghiệm chúng ta.”

Chúng tôi đã phát chính niệm tới gần 10 giờ tối. Cho tới lúc đó, tôi đã cảm thấy khá hơn. Tôi khuyên mọi người nên về nhà, nhưng một học viên nói cô ấy vẫn lo lắng. Cô ấy nói: “Để tôi ở lại đêm nay được không?” Tôi trả lời: “Không cần đâu, tôi đã có Sư phụ bảo hộ.” Tôi tiễn mọi người ra cửa mà không gặp phải vấn đề gì. Tuy nhiên tôi vẫn còn cảm thấy mặt hơi cứng.

Tôi đã không ngủ đêm hôm đó. Tôi tiếp tục phát chính niệm nhằm diệt trừ triệt để đám hắc thủ lạn quỷ, và các nhân tố tà ác của đảng cộng sản, cũng như các sinh mệnh và nhân tố bị cựu thế lực kiểm soát. Tôi không sợ hãi hay lo lắng. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì. Tôi biết rằng mình có Sư phụ và Pháp, và tà ác không thể động đến tôi.

Vào buổi sáng, tôi đánh thức chồng mình. Ông đã rất vui khi thấy tôi trở lại bình thường: “Nhìn này, tối hôm qua bà còn không thể đứng thẳng và sẩy chân khắp nơi. Chỉ qua một đêm mà bà đã khỏi hẳn. Giờ tôi không phải lo lắng nữa. Bà có thể đi làm những việc của học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ trông coi việc nhà.”

Sáng hôm đó, tôi đã cùng một học viên khác giảng chân tướng Pháp Luân Công cho mọi người. Chúng tôi không hề đề cập tới những giả tướng nghiệp bệnh của tôi vào ngày hôm trước. Tôi đã khỏe mạnh trở lại, đúng như lời thơ của Sư phụ:

“Vạn sự vô chấp trước

Cước hạ lộ tự thông”

(Vô Trở – Hồng Ngâm II)

Loại bỏ tình

Chồng tôi đi tới nhà hàng xóm vào một đêm tháng Một năm ngoái. Người hàng xóm này là một góa phụ. Tôi nghi ngờ rằng bà ta và chồng mình đang quan hệ với nhau, vì chồng tôi đã từng ngoại tình trước đó. Tôi rất buồn và đã phàn nàn với con gái: “Tại sao ông ta không chết đi cho rồi, để mẹ đỡ phải lo lắng.” Khi vừa mới nói như vậy, tôi lập tức cảm thấy thứ gì đó tràn lên từ trong bụng.

Tôi ợ ra một búng máu lên sàn nhà. Tôi lập tức nhận ra rằng lời nói của mình là không chiểu theo Pháp. Tôi tự tát vào mặt mình và nói: “Con đã không tu khẩu! Sư phụ, con sai rồi. Con không muốn chấp trước này, con sẽ nghe lời Ngài.”

Tôi vẫn cảm thấy máu dâng lên trong cổ họng. Tôi định gọi các đồng tu tới giúp đỡ. Nhưng một ý nghĩ chợt tới: “Mình có thể xử lý chuyện này. Mình có Sư phụ bảo hộ, mình không cần phải sợ hãi.” Tôi rót một cốc nước lạnh đầy. Tôi tiếp tục uống nước từng hớp một, cố gắng không cho máu trào lên. Sau vài ngụm, máu vẫn tiếp tục trào lên. Tôi bụm miệng, nhưng máu lại trào ra đằng mũi. Tôi nhận ra: “Không đúng. Có lẽ mình không cần phải chặn nó lại. Đây là thứ không tốt. Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho mình!” Tôi lấy một xô rác và bắt đầu ói ra cả máu lẫn máu đã vón cục.

Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con không ốm. Đây là thứ không tốt, con không muốn chúng.” Tôi dừng nôn mửa ngay sau khi có ý nghĩ này. Lúc đó đã là 10 giờ đêm. Tôi lên giường và nhận ra rằng mình vẫn đang mặc đồ đầy đủ vì tôi sợ rằng mình có thể sẽ nôn lần nữa vào nửa đêm, và lúc đó sẽ đỡ mất công mặc lại đồ. Nói cách khác, tôi đang chờ đợi điều đó xảy ra. Không! Tôi không muốn chấp trước này. Tôi bỏ bớt đồ ra và đi ngủ. Đêm đó tôi ngủ mà không gặp phải vấn đề gì.

Từ đó tôi đã hoàn toàn loại bỏ chấp trước, và không còn lo lắng về việc chồng ngoại tình nữa. Sư phụ giảng:

“Một khi hai mắt kia khép lại [tạ thế] thì ai còn nhận ra ai nữa; nghiệp mà chư vị nợ vẫn theo đó mà hoàn trả.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ: “Mình luôn ra ngoài cứu người. Chồng mình cũng là một chúng sinh. Ông ấy có tiền duyên rất lớn với mình, và mình cũng cần cứu ông ấy.”

Sau khi tôi loại bỏ lo lắng của bản thân, chồng tôi cũng thay đổi. Ông ấy nói với tôi: “Tôi đã nói với người đàn bà kia rằng đừng có quấy rầy tôi nữa. Bà cứ yên tâm là chúng ta sẽ sống cùng nhau. Bà là người phụ nữ tốt nhất.” Sau đó ông ấy đã đưa tôi hơn 10.000 tệ.

Tôi sử dụng số tiền đó để mua một chiếc xe máy điện. Nhờ đó tôi có thể đi tới nhiều nơi và cứu thêm nhiều người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/18/转变观念-病魔自灭-290176.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/4/458.html

Đăng ngày 31-05-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share