[MINH HUỆ 08-05-2014] Tôi đã tránh sử dụng mạng xã hội Facebook trong một vài năm sau khi nó xuất hiện như một phần của thói quen từ chối văn hóa quần chúng. Nhưng sau khi nhận được nhiều lời đề nghị từ bạn học cũ và các mối quan hệ trong quá khứ, tôi nhận ra rằng đây có thể là một cách hữu ích để giảng chân tướng, chính vì vậy tôi đã tạo một tài khoản.
Trong khoảng năm đầu tiên, tôi đã sử dụng hầu hết thời gian của mình để tìm kiếm và kết nối với những người quen cũ và giảng chân tướng trực tiếp cho họ. Tôi thấy Facebook là một công cụ rất hữu ích.
Thời gian trôi qua, tôi đã kết nối với các học viên ngày một nhiều, và trong vòng một vài năm, tôi đã có hơn 1.000 “người bạn” đồng tu trong danh sách bạn bè của mình, trong khi đó chỉ có vài trăm “người bạn” không phải là học viên. Bảng tin của tôi được lấp đầy bởi các bài viết về Pháp Luân Đại Pháp, Đại Kỷ Nguyên, Thần Vận .v.v, chỉ có một lượng nhỏ các bài viết từ những người bạn không tu luyện.
Tôi đoán rằng việc liên lạc với người thường có lẽ đã làm tăng thêm kết nối của họ và họ đang nhìn thấy những bài viết giảng chân tướng của tôi ngày càng ít, bởi vì họ đã dần dần ngừng phản hồi các bài viết của tôi. Tôi nhận thấy rằng nhiều người trong số họ đã hoàn toàn biến mất, và sau đó tôi phát hiện ra rằng xa rời Facebook đang là một phần của xu hướng xã hội.
Bất chấp những quan sát của mình và ngừng sử dụng Facebook để giảng chân tướng, tôi vẫn tiếp tục sử dụng nó. Tôi đã bị cô lập trong cuộc sống và công việc của mình, và dành rất nhiều thời giờ trên máy tính mỗi ngày.
Khi thấy buồn chán và mệt mỏi, tôi lại vào Facebook để giải trí, tìm sự hào hứng và bạn bè. Tôi chăm chú theo dõi số lượng người thích các bài viết của mình, và cảm thấy thực sự vui mừng khi nhiều người bình luận hoặc thích chúng. Tôi cũng cảm thấy thất vọng khi bài viết của mình không được chú ý.
Kiểm tra Facebook là việc đầu tiên tôi làm vào mỗi sáng sau khi tỉnh dậy và là việc cuối cùng tôi làm trước khi đi ngủ vào buổi tối. Tôi thậm chí còn nói với gia đình mình rằng tôi quá bận rộn với công việc để mọi thứ được đơn giản. Mặc dù vậy, khi tôi ngồi tính xem mình đã sử dụng bao nhiêu thời gian cho Facebook mỗi ngày, nó đã lên tới khoảng 01 đến 02 giờ đồng hồ!
Ngoài các mục đích cá nhân, tôi còn sử dụng Facebook như một công cụ chính thức để quảng bá cho dự án giảng chân tướng của mình, và đã dành rất nhiều thời giờ, thậm chí cả tiền bạc để đẩy mạnh trang tin của mình. Lúc đầu, tôi có một cảm giác tuyệt vời về những gì đạt được, như số người thích các bài viết của tôi đã tăng lên, và tôi cảm thấy rằng mình đã thực sự đạt được mục tiêu cứu người.
Mãi về sau tôi mới nhận ra rằng số lượng “thích” không nhất thiết phản ánh tác dụng thật sự của dự án cứu độ chúng sinh của mình. Facebook cũng đã sửa đổi các chính sách của nó nên nếu tôi không trả nhiều tiền hơn, tôi sẽ không thể tiếp tục liên lạc với những người mà tôi đã kết nối, vì vậy tôi không thể giữ liên lạc với những người đã thực sự ủng hộ dự án của mình. Cuối cùng, tôi cũng không dám chắc thời gian và tiền bạc dùng cho Facebook là có hợp lý hay không nữa.
Tôi quyết định từ bỏ Facebook. Tôi nhận ra rằng mỗi bức hình hay bài cập nhật đều mang theo tâm hiển thị và cố gắng tạo ra một hình ảnh đẹp đẽ cho bản thân, như thế cuộc sống của một người đang thật sự tốt đẹp.
Tôi nhận ra mình đã cảm thấy ghen tị như thế nào khi nhìn thấy những tổ ấm xinh đẹp, những chiếc xe yêu thích, và những gia đình hạnh phúc của mọi người. Hầu như tôi đều cảm thấy rằng những người khác đang sống một cuộc sống tốt hơn so với tôi bởi vì họ đang liên tục làm tất cả các việc thú vị, còn tôi chỉ làm một vài việc lặp đi lặp lại mỗi ngày. Thật may mắn, cuối cùng tôi đã nhìn thấu điều này và nhận ra nó khác xa sự thật!
Gần đây, sau nhiều tháng tạm ngừng sử dụng Facebook, tôi quyết định cập nhật một trạng thái trên đó. Trong vòng vài giờ, tôi đã nhận được khoảng mười ý kiến, và một vài người thích. Các phản hồi đó làm tôi thấy khá buồn, ngoại trừ từ một học viên.
Bây giờ, hầu hết những người quen không phải là học viên của tôi dành rất ít thời gian trên Facebook và họ chủ yếu sử dụng nó để giữ liên lạc với gia đình và bạn bè thân thiết. Tuy nhiên, di chuyển qua bản tin của mình, tôi thấy rằng các bạn đồng tu tích cực hơn bao giờ hết, họ không ngừng khen ngợi nhau, bình luận các bài viết của nhau, và chia sẻ cập nhật trạng thái và hình ảnh, thậm chí cả hình ảnh đồ ăn hàng ngày. Nhưng gần như không có người thường nào tham gia vào các cuộc trò chuyện đó!
Các học viên chúng ta thực sự có nhất thiết phải có quá nhiều tình cảm với nhau như vậy không? Các học viên dành càng nhiều thời gian cho mạng xã hội, họ sẽ càng có ít thời gian cho việc cứu độ chúng sinh. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta gọi điện cho học viên ở địa phương để hỏi xem liệu họ có cần hỗ trợ gì, hoặc đi ra ngoài để luyện công với đồng tu và học Pháp sao? Đây mới là những kết nối có ý nghĩa, chúng thực sự quan trọng.
Tôi viết bài chia sẻ này với hy vọng rằng nó sẽ nhắc nhở các học viên cẩn thận xem xét động cơ của mình khi sử dụng Facebook, và đảm bảo rằng nó thực sự được dùng với mục đích cứu người. Chúng ta còn rất ít thời gian.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/8/560.html
Đăng ngày 21-05-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản