Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-02-2014] Vấn đề nãy đã khuấy động tôi một cách sâu sắc, và nó có thể được xem như một bài học cho những người khác.

Một tối nọ khi tôi đang phân phát tài liệu giảng chân tướng cùng một học viên khác ở vùng nông thôn, có một số người đã tố cáo chúng tôi và học viên kia đã bị bắt giữ bất hợp pháp. Tuy tôi thoát ra được, nhưng lại bị lạc trong các dãy núi. Mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau tôi mới tìm được đường quay trở lại thị trấn. Sau đó tôi nghe nói rằng cảnh sát đã hỏi người đồng tu kia về tôi, và cô ấy đã nói rằng cô ấy không biết tôi là ai.

Hai tháng sau, cảnh sát bất ngờ xuất hiện tại nhà người thân của tôi và hỏi liệu họ có biết nơi ở của tôi không. Họ nói không. Cảnh sát cũng đến nhà những người thân khác để dò hỏi nơi tôi đang ở.

Tôi cảm giác có chuyện chẳng lành đang đến, và thân thể tôi cảm thấy không được khoẻ. Thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy sợ hãi, và nghĩ rằng cảnh sát có thể sẽ đột nhập vào nhà mình bất cứ khi nào. Tôi nhìn vào những sơ hở của mình: “Đã hai tháng sau khi vụ việc xảy ra, tại sao bây giờ cảnh sát lại tìm kiếm tôi? Tôi đã có những sơ hở gì?”

Tôi tìm thấy chúng: Mặc dù tôi đã thoát khỏi nguy hiểm và không phải rời khỏi nhà, nhưng trong tâm tôi đã không kiên định. Ban đầu, tôi cảm thấy như thể tôi đang phải đối mặt với một kẻ thù ghê gớm. Tôi không ngừng phát chính niệm cả ngày lẫn đêm và ngủ với nguyên bộ dạng như vậy. Tôi ngủ rất ít, và thỉnh thoảng tôi phát chính niệm khoảng hơn 1 tiếng! Hai tháng đã trôi qua và không có chuyện gì xảy ra. Tôi bắt đầu buông lỏng và cảm thấy rất may mắn. Chẳng phải đây là do tôi thừa nhận an bài của cựu thế lực sao? Bên cạnh đó, chính niệm của tôi không hoàn toàn để tiêu diệt tà ác, mà cũng còn có sự ích kỷ mong muốn bảo vệ bản thân khỏi bị bắt giữ. Làm sao cựu thế lực có thể để tôi đi khi tư tưởng của tôi không thuần tịnh như vậy?

Tôi đã kể cho các đồng tu về những gì xảy ra với mình và hỏi họ liệu tôi có nên rời khỏi nhà hay không. Một số nói: “Nếu bạn sợ thì bạn nên rời khỏi nhà để có thể trấn tĩnh trong một môi trường khác. Nếu bạn không sợ thì bạn nên ở lại nhà học Pháp và phát chính niệm. Khi các đệ tử Đại Pháp đạt đến tiêu chuẩn của Pháp, thì không ai dám đụng đến họ.”

Người khác lại nói: “Nếu bạn không rời đi bây giờ, cảnh sát có thể đến bất cứ khi nào. Bạn không nên chờ để bị bức hại.” Sau đó tôi nhận ra rằng cách giải quyết vấn đề này tuỳ thuộc vào chính niệm của tôi. Nếu chính niệm của tôi mạnh, một niệm cũng đủ để giải thể mọi an bài của cựu thế lực! Nhưng tôi đã không nhận ra điều này tại thời điểm đó; thay vào đó tôi cảm thấy khá thoải mái trong tâm.

Tại thời điểm đó tôi cảm thấy ngày càng có nhiều nhân tố tà ác ở trong trường không gian khác, và tôi không thể trụ lâu hơn được nữa. Cuối cùng tôi chọn cách rời khỏi nhà. Một số đồng tu nói: “Đừng rời khỏi địa phương của chúng ta. Bạn không nên đánh mất môi trường này.” (Trong thực tế, khi rời khỏi nhà thì tôi đã rơi vào cái bẫy của cựu thế lực. Đây là điều mà sau này tôi mới ngộ ra.)

Sau khi rời khỏi nhà, tôi đã rất đau khổ. Con trai tôi và tôi rất thân thiết. Nó còn quá nhỏ khi tôi bị đưa vào trại lao động cưỡng bức trong hai năm. Bây giờ tôi lại rời xa nó một lần nữa. Nó nói: “Mẹ à, mẹ có thể đi. Con có thể tự lo cho mình. Con đã có Sư phụ bên cạnh.”

Tôi đã bỏ đi rất nhiều chấp trước trong khi sống cuộc sống vô gia cư, bao gồm cả tình thân quyến. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để học Pháp và phát chính niệm. Tôi nghĩ: “Mình bị ép lưu lạc để có thể cứu người. Mình phải giảng chân tướng cho nhiều người.” Vì thế, tôi đã đi ra ngoài mỗi ngày để phát tài liệu giảng chân tướng.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó, tôi vẫn cảm thấy lòng mình trống rỗng. Tôi cảm thấy cô đơn và cần sự giúp đỡ. Cảm giác cô đơn đè nặng tâm tôi và thỉnh thoảng tôi cũng sợ hãi.

cựu thế lực đang làm hết sức mình để khảo nghiệm chúng ta. Nếu bạn vượt qua khảo nghiệm, họ sẽ thừa nhận bạn; nếu không họ sẽ cố gắng loại bỏ bạn. Một ngày nọ tôi nghĩ: “Liệu việc tôi chọn rời khỏi nhà có đúng hay không? Tôi đã đi theo an bài của Sư phụ chưa? Nếu không, thì tôi nên làm gì?” Tôi bắt đầu nghĩ được minh bạch hơn: “Sư phụ sẽ không để một đệ tử Đại Pháp trở thành kẻ vô gia cư. Sư phụ không bao giờ dạy chúng ta Pháp lý đó.” Ngay khi tôi quyết định về nhà, tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái. Tôi xin Sư phụ cho tôi một điểm hóa để xem liệu tôi đã quyết định đúng hay chưa. Tuy nhiên, điểm hóa mà tôi có trong giấc mơ của mình là: “Hãy chờ thêm một chút nữa.”

Sau đó vài ngày, tôi lại xin Sư phụ cho tôi một điểm hóa. Câu trả lời vẫn là: “Hãy chờ thêm một chút nữa”. Tôi nên chờ đợi điều gì? Tôi hướng nội và ngộ ra: Chính niệm của tôi vẫn chưa đủ mạnh và thể ngộ của tôi vẫn chưa cao. Tôi tự nhắc nhở bản thân: “Tôi không phải là một người vô gia cư. Đây chỉ là trạng thái tạm thời để tránh bị bức hại. Tôi sẽ về nhà ngay lập tức ngay khi tôi thanh lý sạch các nhân tố tà ác.” Ngay khi tôi nghĩ theo cách này với chính niệm, tôi cảm thấy bản thân trở nên cao hơn và lớn hơn. Tôi không còn sợ hãi nữa. Suốt thời gian này, các học viên địa phương cũng hỗ trợ chính niệm cho tôi.

Nhiều ngày trôi qua. Khi tôi xin Sư phụ cho tôi một điểm hóa lần thứ ba, tôi đã cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và đọc được đoạn sau:

“Có người giảng những thứ như: ‘Đạo cao một thước, ma cao một trượng’. Đó là tà thuyết nơi người thường; ma kia vĩnh viễn không thể cao hơn Đạo được.” (Bài giảng thứ Năm – Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã rất phấn khởi và cảm ơn Sư phụ vì chỉ dẫn của Ngài.

Tôi trở về nhà mà không một chút do dự. Tôi nghĩ: Khoảnh khắc mà tôi bước vào nhà mình, tất cả mọi an bài của cựu thế lực sẽ hoàn toàn bị phủ nhận. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và kiên định trong tâm. Tôi biết đây là con đường tôi phải chọn.

Tất cả mọi thứ sẽ ổn sau khi tôi trở về nhà.

Sau đó, tôi mới ngộ ra điều này: Lúc đầu, cựu thế lực đã sử dụng những giả tướng để nhử tôi rời khỏi nhà để tạo ra khổ nạn lớn hơn cho tôi. Cảnh sát biết nơi tôi sống, vậy tại sao họ lại phải hỏi những người thân của tôi? Trong thực tế, họ đang cố gắng tạo ra một bầu không khí khủng bố để de doạ tôi và cưỡng bức tôi rời khỏi nhà. Nếu tôi nhìn thấy mưu đồ của họ từ đầu và phủ nhận nó với chính niệm thì tôi sẽ bước đi trên con đường do Sư phụ an bài thay vì đi đường vòng.

Bây giờ chúng ta đang trong giai đoạn cuối của tiến trình chính Pháp và một số học viên vẫn sống cuộc sống vô gia cư. Tôi có ý đề nghị những học viên này cần phải làm điều tôi đã làm. Tôi đang chia sẻ những gì đã xảy ra với tôi để người khác có thể rút kinh nghiệm. Tôi biết rằng để phá vỡ tình trạng vô gia cư không phải chuyện dễ dàng. Đừng làm bất cứ điều gì mù quáng, nhưng hãy giữ chính niệm và chính ngộ. Khi cảnh giới tư tưởng của chúng ta đạt đến tiêu chuẩn của Pháp, Sư phụ sẽ an bài những điều tốt nhất cho chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/6/破除流离失所的状态-287163.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/25/145595.html

Đăng ngày 20-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share