Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-02-2014] Tu luyện là việc rất nghiêm túc. Khi một đồng tu qua đời, tôi đã rất buồn và hối tiếc.

Cô Khâu và tôi cùng trong nhóm giảng chân tướng. Gần như chiều nào cô ấy cũng cùng với những đồng tu khác đi ra ngoài để giúp người làm tam thoái, giảng rõ sự thật, phân phát tài liệu giảng chân tướng, và giúp làm những hạng mục khác. Mặc dù tận tụy làm ba việc, nhưng cô đã bị bắt hai lần và bị kết án lao động cưỡng bức. Cô đã phải chịu đựng rất nhiều thống khổ.

Đáng tiếc là cô Khâu không hiểu rằng cần phải tu luyện bản thân, vì thế cô đã không thể hoàn thành những bước cuối cùng của việc tu luyện. Năm nay, tôi đã chứng kiến bốn đồng tu qua đời, và một người khác thoát chết trong gang tấc. Sau khi nghĩ về tất cả những sự kiện này, tôi phát hiện ra rằng những học viên này có hai vấn đề chính.

Không có khả năng phân biệt những quan niệm của người thường và hiểu Pháp

Một số học viên thường sử dụng quan niệm của người thường để nhìn nhận mọi vấn đề trong tu luyện. Họ nói về những quy luật của người thường với quan niệm của con người và hiểu biết của người thường. Nếu một người không thể nhận ra những quan niệm người thường của mình, thì những quan niệm này sẽ khoá họ lại và ngăn không cho họ ngộ ra các Pháp lý.

Sư phụ từng sử dụng ví dụ, khi một sư phụ bên Đạo gia nhảy vào một thùng rượu, người đệ tử mới của ông ta cũng nhảy vào theo. Người đệ tử này không có quan niệm nào hết.

Nếu bạn là người đệ tử đó, liệu bạn có thể làm vậy mà không mang theo quan niệm không? Nhiều người có thể nghĩ rằng thùng rượu đó quá nhỏ để nhảy vào, nhưng đây là quan niệm của người thường. Đoạn đầu tiên trong “Luận Ngữ” (Chuyển Pháp Luân) khuyên chúng ta cải biến những quan niệm của người thường! Tôi nghĩ rằng thay đổi quan niệm người thường của chúng ta là điều khó làm nhất. Khi chúng ta không cẩn trọng, chúng ta có thể rơi vào những suy nghĩ của người thường.

Cô Khâu bắt đầu gặp khó khăn trong việc đi lại vào mùa Xuân năm 2013. Tôi đã đến thăm cô và hỏi xem cô cảm thấy thế nào. Cô nói: “Chân của tôi bị tê và di chuyển khó khăn.” Tôi hỏi cô xem nó có thật sự tệ đến vậy không. Cô nói: “Nó thực sự tệ và còn lạnh buốt nữa.” Cô đã xem các triệu chứng của mình là có thật, và cô không thể nhìn thấu những suy nghĩ người thường để tìm ra chấp trước của mình.

Tôi nói với cô rằng một học viên không nên sử dụng tư tưởng của một người thường để nhìn sự việc. Tôi cũng kể với cô về kinh nghiệm của tôi trong việc loại bỏ “nghiệp bệnh”. Cô cảm thấy rằng điều tôi nói là đúng, nhưng cô không thể chấp nhận hoặc hiểu nó.

Vậy quan niệm của người thường là gì? Theo thể ngộ của tôi, nó là điều con người nhìn thấy, nghe thấy, hoặc những trải nghiệm cá nhân trong cuộc đời của họ. Những thứ này tạo ra một tư tưởng nhất định. Sau đó, khi một người gặp phải khổ nạn, anh ta sẽ sử dụng tư tưởng này để nghĩ về các vấn đề. Nếu người đó cảm thấy khó chịu và nghĩ về sự không thoải mái này như là một “căn bệnh”, họ sẽ ngay lập tức nghĩ đến việc đi bệnh viện để chữa trị nó.

Để có thể phá vỡ tư tưởng này và thay đổi quan niệm của chúng ta, chúng ta không nên sử dụng các phương pháp của người thường để xét vấn đề. Dĩ nhiên đây là điều khó làm, vì thế chúng ta phải để cho phần biết của mình, các phần mà đã phù hợp với Pháp, giải thể những tư tưởng của con người. Chúng ta không nên để cho những quan niệm của người thường kiểm soát suy nghĩ của mình.

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng rằng người tu luyện cần phải sử dụng các nguyên lý ở cao tầng để nhìn nhận vấn đề về bệnh. Nhiều học viên chỉ hiểu điều này trên bề mặt, và tin rằng không cần uống thuốc hoặc tiêm là tất cả những điều họ cần phải làm. Tôi không tin nó đơn giản đến thế. Để thành công, chúng ta cần phải thay đổi những quan niệm người thường của mình, và dùng tâm thái của một vị Thần để đối đãi với vấn đề này. Chúng ta phải hoàn toàn loại bỏ khái niệm bệnh tật này.

Chúng ta không chỉ nên tránh sử dụng những quan niệm của người thường trong vấn đề nghiệp bệnh. Chúng ta nên dùng trí lực của Thần để nhìn nhận tất cả các vấn đề. Đó mới thật sự là loại bỏ mọi quan niệm của người thường. Khi nhìn từ một tầng cao hơn thì việc sử dụng quan niệm người thường là không còn đúng nữa, vì một vị Thần sẽ nhìn tất cả mọi vấn đề mà không mang theo quan niệm.

Học viên Trương bị nghiệp bệnh vào tháng 07 năm 2012. Khi tôi ở nhà bà để học Pháp, bà cần ra khỏi giường để lấy nước uống. Các học viên đỡ bà dậy đã lo ngại và nói: “Đừng ngồi dậy nữa, nếu chị cần bất cứ thứ gì thì chỉ cần gọi, chúng tôi sẽ giúp chị lấy nó. Chị ngồi dậy khó khăn thế kia, vì vậy cứ nằm yên trên giường đi.”

Thoạt nghe thì họ có vẻ đang muốn giúp đỡ, nhưng họ đã xuất phát từ những quan niệm của người thường, và đối xử với người học viên này như một người thường. Bà Trương nói: “Cảm ơn”, có nghĩa là bà đã chấp nhận những quan niệm người thường này. Nếu bà không xem mình là một người bệnh, mà thay vào đó xem những khó khăn của bà là một cách để nâng cao tâm tính và ngộ Pháp, thì những triệu chứng bệnh sẽ biến mất, vì một vị Thần là không có bệnh.

Để loại bỏ nghiệp bệnh, đầu tiên chúng ta phải đạt được cảnh giới tư tưởng của một vị Thần, và tuyệt đối hành động theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Cho dù đó là vấn đề tu luyện cá nhân hay bức hại của cựu thế lực, nếu chúng ta có thể đối đãi tất cả các vấn đề với chính niệm, vấn đề chính sẽ được giải quyết.

Khi tôi nhìn thấy bà Trương trong tình trạng này, tôi thường muốn nói một vài câu, nhưng tôi đã không đủ can đảm để nói bất cứ điều gì.

Hai tháng sau khi bà qua đời, tôi đã vô cùng hối tiếc đến nỗi không nói nên lời. Là một đồng tu, không phải là tôi phải có trách nhiệm với bà sao? Có lẽ một vài câu nói của tôi đã có thể giúp được bà.

(Còn nữa…)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/8/同修过世了-我们应吸取什么(1)-287424.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/27/145620.html

Đăng ngày 20-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share