Bài viết của một học viên ở Đài Loan

[MINH HUỆ 09-08-2013] Tôi trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2002. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình trong việc giảng chân tướng tại các điểm du lịch ở Đài Loan và gọi điện thoại cho người dân ở Trung Quốc để thuyết phục họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Làm tốt ba việc

Sau khi chồng tôi qua đời, tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi; và tôi đã sử dụng chúng để cứu độ chúng sinh và tu luyện tinh tấn, tập trung vào làm tốt ba việc.

Tôi luyện công tại điểm luyện công mỗi ngày, học và nhẩm Pháp, và giảng chân tướng tại các địa điểm du lịch vào buổi chiều. Một số đồng tu nói với tôi rằng, “Mỗi ngày chị đều thuyết phục được hàng chục người Trung Quốc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Làm sao chị làm được điều đó? Chị không cảm thấy cô đơn khi sống một mình sao?” Tôi mỉm cười và đáp lại rằng, “Tôi không có thời gian để cảm thấy cô đơn.” Nhưng tôi thường khóc và cảm thấy cần phải khẩn trương hơn khi tôi nghĩ đến những lời của Sư phụ,

“Nhưng chúng ta chính là hết sức cứu thật nhiều, cứu thật nhanh, trước lúc thời gian tới mà gắng cứu nhiều sinh mệnh hơn nữa.” (Giảng Pháp vào ngày kỷ niệm 20 năm truyền Pháp)

Đôi khi tôi cảm thấy mệt mỏi sau khi trải qua buổi chiều tại các địa điểm du lịch, và mong muốn được nghỉ ngơi. Một lần nọ, răng của tôi bắt đầu bị đau ngay khi tôi nằm xuống nghỉ. Tôi cứ trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được. Sau đó tôi nhớ ra ngày hôm đó tôi chưa gọi điện thoại về Trung Quốc. Tôi trở dậy và bắt đầu gọi điện thoại, nói cho người Trung Quốc biết sự thật về Pháp Luân Công, và khuyến khích họ thoái xuất khỏi Đảng. Sau khoảng 10 cuộc gọi, răng của tôi không còn đau nữa.

Khi tôi phát chính niệm, thỉnh thoảng có những giọng nói mang các thông điệp tiêu cực can nhiễu đến tôi và ép những tư tưởng xấu về Đại Pháp vào trong đầu não của tôi. Tôi thường có thể cảm nhận được những tư tưởng đó không phải là một phần của mình, vì chúng là nghiệp tư tưởng. Sau đó tôi phát chính niệm để loại bỏ chúng. Khi điều này xảy ra, tôi nhớ lại lời của Sư phụ,

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Bất cứ khi nào tôi gặp phải can nhiễu từ nghiệp tư tưởng, tôi lại học Pháp nhiều hơn hoặc niệm Hồng Ngâm để tăng cường chính niệm của mình.

Ngộ ra những lời giảng của Sư phụ

Sư phụ giảng,

“Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu” (Chuyển Pháp Luân)

Ngôi nhà mà tôi đang thuê có một ổ khoá hình trụ, nhưng nó đã bị hỏng. Tôi chỉ có thể đóng cửa chứ không khoá cửa lại được. Một buổi sáng nọ tôi đóng cửa và đi ra điểm luyện công. Ngay khi tôi vừa về đến nhà, tôi phát hiện rằng cánh cửa đã bị khoá từ bên trong và không thể nào mở được bằng chìa khoá của tôi hay chìa khoá của người chủ nhà. Tôi nghĩ đến việc yêu cầu người chủ nhà, người này cũng là một học viên, thay ổ khoá mới. Vì cả hai chúng tôi đều là học viên, tôi không muốn lợi dụng bà ấy, nhưng nghĩ rằng chúng tôi có thể chia đôi số tiền.

Thay vì hiểu ý định tốt của tôi, bà nói, “Vậy chị muốn tôi trả tiền cho tất cả những hư hỏng này sao? Tôi không chịu trách nhiệm cho việc này. Chị nên nói chuyện với chồng tôi về điều này.” Tôi đã bị sốc và nghĩ rằng, “Ổ khoá đã bị hư, và bà là chủ nhà. Tôi đã rất lịch sự đề nghị chia đôi số tiền với bà.” Tôi có một chút khó chịu, và sau đó tôi nhớ ra những lời giảng của Sư phụ,

“Tu khứ danh lợi tình,
Viên mãn thượng thương khung,
Từ bi khán thế giới,
Phương tùng mê trung tỉnh”.
(Viên Mãn Công Thành, Hồng Ngâm

Tạm dịch
“Tu dứt danh lợi tình,
Viên mãn lên trời xanh
Từ bi quán thế giới,
Từ trong mê vẫn tỉnh”

“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”
(Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch
“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”

Tôi nghĩ về những nguyên lý của Pháp và thấy rằng tôi có tâm tranh đấu. Người không tu luyện có những nguyên lý của họ, nhưng tôi nên tuân theo những nguyên lý của Pháp. Sau đó, tôi cảm thấy bình tĩnh trở lại và ngừng phàn nàn.

Hiểu được giá trị của việc hướng nội

Ngày hôm sau trong khi đang chờ xe buýt để đi đến địa điểm du lịch, tôi gọi điện thoại cho người dân ở Trung Quốc và khuyến khích họ thoái xuất khỏi đảng. Một người trong số họ đồng ý thoái xuất ngay lập tức. Để tiết kiệm thời gian, tôi học Pháp trên xe buýt. Khuôn mặt tôi ướt đẫm nước mắt khi đọc Bài giảng thứ tư,

“Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ về xung đột của mình với người chủ nhà, và tôi rất biết ơn Sư phụ đã chỉ nó ra cho tôi.

Trước đây tôi không biết cách hướng nội, nhưng sau khi tôi bắt đầu giảng chân tướng, học Pháp, và niệm Pháp, tôi đã học được cách hướng nội khi gặp phải mâu thuẫn. Ngày hôm đó mọi thứ diễn ra rất trơn tru, và khoảng 30-40 người Trung Quốc đã thoái xuất khỏi Đảng. Tôi nghĩ đó là vì tôi đã bỏ đi những chấp trước của mình. Giống như Sư phụ đã giảng, “Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu” (Chuyển Pháp Luân) Tôi nhận ra rằng khả năng cứu độ chúng sinh của chúng ta có liên quan trực tiếp đến việc tu luyện cá nhân của chúng ta.

Một người đàn ông đến từ Trung Quốc bước đến gần tôi, và nói với một nụ cười trên môi, “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!” Một du khách đến từ tỉnh Tứ Xuyên la lớn, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” khi anh ấy quay lại xe buýt của mình. Khi tôi trở về nhà ngày hôm đó, người chủ nhà đã xin lỗi tôi. Tôi đáp lại rằng, “Cảm ơn bà đã giúp tôi đề cao!”

Tu luyện tốt đặt nền tảng cho việc cứu độ chúng sinh

Một lần tại điểm du lịch, một hướng dẫn viên du lịch đã tức giận ngăn tôi nói chuyện với du khách Trung Quốc về việc thoái xuất Đảng. Tôi cũng không vui về điều đó. Tôi không can nhiễu đến công việc của anh ấy, và nhóm du khách này cũng không phải là khách của anh ấy.

Ngay khi tư tưởng này của tôi nổi lên, anh ấy càng trở nên khó chịu với tôi hơn, và đe doạ sẽ báo tôi với chính quyền. Tôi bất ngờ nhận ra rằng những tư tưởng của mình là không tốt. Những hướng dẫn viên du lịch cũng là những sinh mệnh cần được cứu. Tôi nhận ra rằng tôi nên từ bi với anh ấy, và ngăn anh ấy tạo thêm nghiệp. Nếu anh ấy bắt tôi đến đồn cảnh sát thì sẽ ảnh hưởng đến môi trường giảng chân tướng. Ngay khi tâm từ bi của tôi xuất hiện, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố xấu đang kiểm soát anh ấy. Anh đột nhiên bắt đầu mỉm cười, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Điều này ngày càng thể hiện rõ ràng với tôi, đó là khi tu luyện tốt chúng ta mới có thể cứu độ chúng sinh được.

Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ bài thơ của Sư phụ, “Chỉ vi giá nhất hồi”, nhằm động viên các đồng tu:

“Siêu việt thời không Chính Pháp cấp
Cự nạn chí bất di
Tà ác phong cuồng bất mê đồ
Trừ ác chỉ đương bả trần phất

Đệ tử tẩu chính Đại Pháp lộ
Quang diệu nhân gian tam giới xuất
Pháp đồ tinh tấn chí bất thoái
Vạn cổ gian tân chỉ vi giá nhất hồi”
(Chỉ vi giá nhất hồi, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:
Chính Pháp gấp rút vượt thời không
Ý chí không lay trước nạn lớn
Không lạc lối trước tà ác điên cuồng
Trừ ác chỉ như là phủi bụi
Đệ tử đi con đường Đại Pháp cho chính
Ánh sáng chiếu rọi trời đất trừ sạch hết tà ác
Đồ đệ của Pháp tinh tấn như hoa mai trong giá rét
Khổ ải hằng vạn năm chỉ vì lần này mà thôi
(Chỉ vì lần này thôi,Hồng Ngâm III)

Con xin cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/9/在台湾景点促三退及打电话的修炼体会-277903.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/19/142128.html

Đăng ngày 01-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share