[MINH HUỆ 31-07-2013]  Vào một ngày tháng 03 năm 2002, lãnh đạo cũ của tôi gọi tôi đến công ty. Tôi đã bị đuổi việc trong khi bị giam giữ trong trại cưỡng bức lao động một cách phi pháp. Vậy mà lần này, anh ta lại nói rằng sẽ cho tôi một công việc mới. Thực ra, anh ta đã nói dối.

Khi tôi đến, vị lãnh đạo và cảnh sát đưa tôi vào một chiếc xe cảnh sát và đưa tôi đến Trung tâm Tẩy não hồ Thang Tốn, thuộc thành phố Vũ Hán. Cảnh sát còn bắt công ty của tôi nộp 6.000 tệ. Một đồng nghiệp cũng bị đưa đến đó để theo dõi tôi.

Ở trong xe tôi bị thẩm vấn, nên chúng tôi mất bảy tiếng mới đến nơi trong khi lẽ ra chỉ mất hai tiếng. Chúng tôi đến nơi thì trời đã tối. Lúc đó một vài người phản bội Sư phụ (đã bị chuyển hóa) cố gắng nói chuyện với tôi. Tôi bảo họ rằng tôi cảm thấy khó chịu và muốn nghỉ ngơi. Một bác sĩ đến khám cho tôi và nói rằng tim tôi đập quá nhanh. Ông ấy đề nghị rằng tôi nên về phòng và nghỉ một chút.

Đồng nghiệp của tôi và một người phụ nữ làm việc trong Trung tâm Tẩy não cũng ở trong phòng với tôi. Giường của họ ở ngay cạnh tôi. Trung tâm Tẩy não giao cho họ theo dõi và báo cáo về hành vi của tôi. Họ thay nhau theo dõi tôi vào ban đêm. Thậm chí họ còn đi theo tôi khi tôi đi vệ sinh. Tôi không được luyện công hoặc rời khỏi phòng, tôi cũng không được tiếp xúc với bất cứ ai. Tôi đã bị cách li hoàn toàn.

Sáng hôm sau, tôi suy nghĩ làm thế nào để giải thể hết tà ác ở đằng sau những chúng sinh ở đây. Lời giảng của Sư phụ vang vọng trong tâm trí tôi: “Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (Chính niệm của Đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi ngồi trên giường và không mặc đồng phục của trung tâm. Họ cố ép tôi mặc nhưng tôi từ chối. Cung San Tú, một nữ lính canh tà ác, đến và giúp họ mặc đồng phục cho tôi. Cô ấy yêu cầu tôi ăn sáng. Tôi đã từ chối. Cô ấy bảo tôi tham gia lớp học ở tầng trên. Tôi cũng từ chối. Hai lính canh được trang bị vũ khí lôi tôi đến một căn phòng ở tầng trên, nơi có hai cộng tác viên đã phản bội Sư phụ.

Bọn họ sắc mặt rất không tốt, trông mặt họ rất gầy gò. Họ giả bộ cùng tôi nói về chuyện cũ. Sau đó họ bắt đầu nói về những tư tưởng méo mó. Tôi nói: “Các bạn đang đi sai đường. Đừng làm những việc như thế này nữa.” Họ dừng một lúc trước khi nói tiếp. Tôi không nói gì và cũng không nghe họ nói. Hai giờ sau, tôi nói tôi cảm thấy khó chịu. Bác sĩ bảo tôi đi nghỉ một lát.

Tôi cũng không ăn trưa. Hai người kia đến phòng tôi và bảo tôi đi tắm. Tôi đồng ý. Họ nịnh tôi bằng cách cho tôi khăn tắm và xà phòng. Sau khi tôi tắm xong, bốn năm người cộng tác viên đến giúp tôi mặc quần áo và chải tóc cho tôi. Tôi bắt đầu cảnh giác. Sao họ lại tốt với tôi như vậy? Bởi vì họ muốn tôi đồng ý với điều họ nói.

Tôi đã lựa chọn chỉ đi theo Sư phụ. Họ vây quanh và nói với tôi những điều nịnh hót và mê hoặc. Tôi tự nhủ: “Các vị nói gì tôi đều không nghe chút nào hết.” Họ thấy rằng tôi không hứng thú với những điều họ nói nên họ cũng không đối xử tử tế với tôi nữa.

Sau đó họ thử cách khác; họ hét những câu nói lệch lạc vào tai tôi. Tôi tự nhủ: “Sư phụ ở bên tôi. Tôi ở tầng thứ rất cao. Các vị chỉ là những tiểu ma tiểu quỷ ở tầng thứ rất thấp. Các vị không thể nào với được đến tôi. Các vị nói gì tôi cũng sẽ không nghe.”

Tôi ngồi trên giường và nhẩm lại Pháp. Tôi nhắm mắt, tôi thực sự không nghe được những gì họ nói. Sau đó họ bắt đầu đánh vào đầu và cơ thể tôi. Tôi nói: “Đánh người là phạm pháp.” Họ đã phải dừng lại.

Tôi cũng không ăn bữa tối. Một số cộng tác viên nam đến. Một người trong số họ nói rằng anh ấy là đồng hương của tôi. Giọng của anh ta nghe rất quen. Tôi nghĩ: “Không cần biết anh là ai, anh đang bị tà ác khống chế.” Tôi sẽ không nghe lời anh ta.

Người tiếp theo giả vờ tốt bụng. Anh ấy thậm chí còn nói Sư phụ giảng như thế nào và anh ta hướng nội như thế nào. Anh ta nói rằng tôi có chấp trước và nên làm theo anh, nhưng anh ta thực ra chỉ đang mượn danh người tu luyện để phá hoại Pháp.

Lời giảng của Sư phụ lại vang vọng trong tâm trí tôi: “Trong chúng ta có một học viên vừa giở sách khí công thì một con rắn lớn từ trong đó nhảy phốc ra”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân).

Nếu tôi nghĩ rằng lời của anh ta là hợp lý, thì tôi đã bị ảnh hưởng bởi những sinh mệnh tà ác đằng sau anh ta. Không cần biết những lời ấy nghe hợp lý đến đâu, tôi cũng không nghe chút nào hết. Không cần biết anh ta có phải học viên hay không, tôi cũng không coi anh ta là đồng tu, tôi cũng không coi anh ta là người bình thường, bởi vì anh ta đang bị tà ác khống chế.

Một cộng tác viên khác dùng lời trong Chuyển Pháp Luân để lung lạc tôi. Tôi tự nhủ: “Đây chẳng phải cô ta đang giải thích Pháp, phá hoại Pháp sao? Đại Pháp là bác đại tinh thâm, bản thân tôi cũng không biết tầng thứ của tôi ở mức nào, ở tầng dưới không thể biết lý của tầng trên, tu luyện chính là tu trong mê, ngộ trong mê, tu đến tầng nào thì mới biết được lý của tầng đó. Đại Pháp có nội hàm không gì sánh được. Người trong tu luyện sao có thể ngộ được Pháp lý tối cao. Pháp lý tối cao chỉ có Sư phụ biết. Vì vậy ngươi nói gì ta cũng không nghe.” Cuối cùng họ thất bại hoàn toàn và rời đi.

Vào buổi sáng ngày thứ ba, hai người cộng tác viên nữ kia quay lại. Họ đã mất tinh thần. Họ bảo tôi dùng cơm và nhanh chóng rời đi. Sau đó bảy, tám cộng tác viên mang cuốn Chuyển Pháp Luân đến và nói: “Hãy cùng học Pháp.” Tôi tự nhủ: “Các vị đâu phải học viên. Các vị chỉ cố gắng lừa tôi thôi. Tôi sẽ không nghe đâu.” Họ thấy rằng không có kết quả và tức giận đánh tôi.

Tôi đã không ăn trong ba ngày ba đêm. Hoàng Duệ, trưởng Phòng 610 ở Hiếu Cảm, tới và nói: “Tôi có thể tìm việc cho cô nếu cô hợp tác với chúng tôi,” và “Nếu cô vẫn tiếp tục không ăn gì, chúng tôi sẽ bức thực. Sẽ rất đau đớn đấy. Những người tuyệt thực cuối cùng cũng đều thỏa hiệp. Tại sao cô lại muốn chịu cái đau đớn ấy?”

Tôi đã không hợp tác bởi vì đây là cách uy lực nhất để giải thể tà ác ở đó. Tôi không quan tâm liệu cơ thể tôi có bị đau hay không, hay người khác nhìn nhận như thế nào. Chỉ cần tôi có thể giải thể các sinh mệnh tà ác, tôi sẽ tiếp tục làm như thế bất chấp là đau đớn như thế nào. Thậm chí nếu tôi mất mạng, tôi cũng viên mãn. Sư phụ không thừa nhận cuộc đàn áp. Không ai có thể bức thực được tôi.

Vào sáng ngày thứ tư, không cộng tác viên nào đến nữa. Chỉ có Hoàng Duệ đến. Anh ta nói: “Chúng tôi sẽ bức thực nếu chị không ăn.” Sau đó anh ta bảo hai cai ngục có vũ trang đi xung quanh để dọa tôi.

Anh ta nói rằng tôi tập Pháp Luân Công là phạm pháp. Tôi nói: “Vậy cho tôi xem Hiến pháp. Nói cho tôi xem tôi đã phạm luật nào.” Anh ta nói rằng anh ta không có Hiến pháp ở đó và nói: “Các cô không phải là tôn giáo, theo luật thì cô chỉ có quyền tự do tin vào một tôn giáo nào đấy.” Tôi trả lời: “Luật nào nói rằng tôi không được tin vào những gì không phải tôn giáo?” Anh ta thua trong cuộc tranh luận và bảo một vài người đến ép tôi uống một vài thìa sữa nhưng họ đã không thành công.

Vào ban đêm, vì tuyệt thực nên tôi thấy rất khó chịu. Phải khó khăn lắm tôi mới có thể ngủ được. Bác sĩ đến để kiểm tra tôi. Ông ta đo huyết áp và nhịp tim. Ông ta biết rằng sức khỏe của tôi đang bị nguy hiểm, nhưng không nói với tôi.

Vào sáng ngày thứ năm, Hoàng Duệ lại đến. Anh ta bảo tôi ăn một chút, nếu không, họ sẽ lại bức thực tôi. Sau đó, anh ta mang một quyển sách đến và đọc cho tôi nghe. Anh ta trông có vẻ lo lắng và bất lực. Vào ban đêm, Cung San Tú và Cung Kiện đến phòng tôi và đe dọa tôi: “Nếu cô không từ bỏ niềm tin, cô sẽ bị đưa đến trại cưỡng bức lao động.”  Tôi không hề bị động tâm bởi lời nói của họ.

Ban đêm, tôi cảm thấy khó chịu hơn nữa. Tôi thấy rất khát và đói và không thể ngủ được chút nào hết. Bất kể khó chịu như thế nào, tôi sẽ không bỏ cuộc. Và tôi cũng sẽ không hợp tác với những sinh mệnh tà ác, chúng sẽ bị giải thể. Thậm chí nếu tôi chết thật, tôi cũng sẽ viên mãn. Tuy nhiên, Sư phụ không an bài cho tôi chết. Không ai có thể khiến tôi chết.

Tôi có một giấc mơ vào lúc gần sáng: Có một cái bình bên trong có đầy nước và tôi đã uống hết cả bình. Vì vậy tôi cảm thấy rất thoải mái. Chắc chắn là Sư phụ đã ban nước cho tôi. Bác sĩ đã đến vài lần để kiểm tra sức khỏe của tôi. Nhìn mặt ông ấy, tôi có thể thấy rằng tình hình đang rất nghiêm trọng.

Vào sáng ngày thứ sáu, tôi nghe mọi người nói chuyện bên ngoài. Tôi tự nhủ: “Sư phụ bảo họ đưa mình về nhà. Mình nên chuẩn bị trước.” Người đồng nghiệp của tôi hỏi: “Làm sao chị biết là chị sắp được về nhà?” Tôi trả lời: “Tất nhiên tôi biết.”

Tôi bảo lãnh đạo của mình: “Anh đã từng đuổi việc tôi. Tại sao anh lại phải tốn tiền và tra tấn tôi ở đây?” Anh ta nói: “Chúng tôi không tra tấn cô, mà giáo dục cô.” Tôi nói: “Anh sẽ phải chịu trách nhiệm nếu tôi chết ở đây.” Anh ta nói: “Cô sẽ chỉ là đồ bỏ đi nếu cô chết.”

Trên đường về nhà, người lãnh đạo và cảnh sát bảo tôi uống chút nước. Tôi đồng ý bởi vì tôi biết họ đang đưa tôi về nhà. Tuy nhiên, sau khi tôi uống nước của họ, họ lại nói họ sẽ đưa tôi đến một bệnh viện. Tôi bảo họ rằng tôi sẽ lại tuyệt thực tiếp nếu họ đưa tôi đến bệnh viện. Họ nói: “Vậy cô chỉ cần viết một tuyên bố rằng cô từ chối đến bệnh viện và hoàn toàn chịu trách nhiệm cho sức khỏe của mình.” Tôi nghĩ: “Họ bảo mình viết tuyên bố vì họ sợ rằng mình có vấn đề gì đó về sức khỏe. Chỉ cần mình về nhà và luyện công, mình sẽ bình phục.” Sau đó tôi đã viết tuyên bố đó.

Sau đó tôi nhận ra rằng lẽ ra tôi không nên viết bản tuyên bố đó. Lẽ ra tôi nên nhân cơ hội ấy mà chứng thực Pháp. Nếu chứng thực Pháp và giải thể tà ác là ưu tiên số một của tôi và nếu tôi có thể vứt bỏ chấp trước sinh tử, thì trong bất kì hoàn cảnh nào tôi cũng không hợp tác với họ, hoặc nghe theo mệnh lệnh và yêu cầu của họ. Đây là hậu quả của việc tôi muốn về nhà. Họ rời khỏi nhà tôi sau khi đưa tôi về nhà. Tuy nhiên họ quay lại và dọa tôi: “Đừng có nói với ai về những gì đã xảy ra trong trung tâm tẩy não.” Các bạn có thể thấy họ sợ như thế nào đấy.

Chỉ cần chúng ta tín Sư tín Pháp và làm theo lời Sư phụ, chúng ta có thể vượt qua mọi nghịch cảnh.

Con xin cảm tạ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Nếu có chỗ nào chưa đúng, xin các đồng tu hãy từ bi chỉ ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/31/正念走出湖北省洗脑班-277470.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/29/141740.html

Đăng ngày 01-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share