Bài viết của một học viên từ tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-09-2013] Sư phụ giảng,

“Pháp là từ bi [với] chúng sinh, nhưng đồng [thời] cũng uy nghiêm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu, 2003)

Tôi nói với chồng vào tháng Năm năm 2011, “Chúng ta đã không học Pháp cùng nhau trong 18 tháng, và em cũng không thấy anh học Pháp tại nhà. Anh có đọc sách ở cửa hàng không?” Anh ấy đã trả lời, “Không”. Tâm tôi chùng xuống, và cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi đề nghị hai vợ chồng mời một đồng tu khác tới nhà học Pháp nhóm, nhưng chồng tôi đã không đồng ý.

Nghiệp bệnh là một dấu hiệu của việc lệch đường

Vào ngày 03 tháng 06 năm 2011, chồng tôi đột nhiên bị đau bụng, cảm lạnh và mê sảng. Tình trạng của anh trở nên rất nguy kịch. Tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi hỏi chồng có muốn đến viện không, nhưng anh không đồng ý. Tình trạng của anh trở nên tệ hơn trong vài ngày sau. Anh không chỉ cực kỳ đau đớn, mà cả da và mắt anh cũng chuyển sang màu vàng. Chồng tôi đã bị đau đớn hành hạ trong nhiều giờ, thậm chí trong cả ngày.

Một ý niệm đã lóe lên trong đầu tôi khi nhớ lại tình trạng tương tự xảy ra với người em chồng quá cố”. Anh hẳn đã làm điều gì đó rất xấu, đến nỗi em trai đã mất của anh cũng không thể tha thứ.”

Tôi nhờ một đồng tu tới học Pháp cùng và phát chính niệm cho chồng. Tình trạng của anh vẫn tiếp tục xấu đi.

Anh có một giấc mơ đêm hôm đó. Trong mơ, anh thấy có người muốn mình phải chết. Có hai nhóm người đang tranh cãi về việc chồng tôi phải chết hay được sống. Nhóm muốn anh phải chết nói rằng anh đã rời xa gia đình quá lâu. Chồng tôi cố gắng giải thích rằng anh muốn ở lại với gia đình. Cuối cùng họ quyết định rằng anh có thể ở lại. Anh nằm trên sàn nhà trong khi có hai người bước qua anh. Một trong số họ chỉ vào anh và nói, “Anh ta phải chịu trách nhiệm trả phần nợ còn lại.” Chồng tôi kể cho tôi nghe về giấc mơ sau khi anh thức giấc và nói Sư phụ đã cứu mạng anh. Tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn khi nghe câu chuyện này.

Nhưng tình trạng của chồng tôi vẫn tiếp tục như vậy. Có hôm anh đã đau đớn đến mức anh nghĩ mình sẽ chết. Không có ai xung quanh, và anh cảm thấy rất sợ hãi. Anh lặp đi lặp lại, “Mình sẽ ổn thôi vì Sư phụ luôn ở bên mình.”

Tôi không thể tìm ra nguyên nhân khiến sức khỏe của chồng không cải thiện. Tôi nhớ ra rằng anh rất ít khi luyện các bài công pháp và đã không học Pháp trong hơn một năm. Tôi nghĩ về giấc mơ của anh và hỏi anh tại sao anh lại rời xa khỏi Pháp trong một khoảng thời gian dài như vậy. Anh đã im lặng.

Rồi chồng tôi nhận ra nếu bản thân không thay đổi thì anh sẽ thực sự chết. Cuối cùng anh cũng thú nhận với tôi rằng có một vài phụ nữ đã quý mến anh. Điều đó khá bất ngờ, nhưng không hiểu sao tôi lại không ngạc nhiên cho lắm. Tôi gạn hỏi kỹ hơn, và anh thú nhận anh đã quan hệ bất chính với một phụ nữ khác trong một thời gian dài. Họ là bạn làm ăn và đã cùng mở một cửa tiệm. Họ gặp gỡ nhau hàng ngày.

Chồng tôi đã rất ân hận. Ngày hôm sau, các triệu chứng của anh đã hoàn toàn biến mất, và anh không còn đau đớn nữa. Anh bắt đầu luyện công cùng tôi và lấy lại sức khỏe. Khi anh học Pháp, anh giữ sách và quỳ gối để bày tỏ lòng kính trọng với Sư phụ. Tôi đã khóc khi thấy cảnh đó.

Chồng tôi kể với tôi rằng trước khi anh cảm thấy không khỏe, một học viên đã tới thăm anh. Anh nghe học viên đó nói, “Những người có quan hệ bất chính với người khác giới cần thú nhận điều đó.” Nhưng học viên đó kể lại với tôi rằng cô chưa từng nói như vậy. Tôi nghĩ Sư phụ đã điểm hóa cho anh, yêu cầu anh phải trong sạch.

Học cách khoan dung

Chồng tôi và tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào cuối năm 1997, và gia đình tôi đã trải qua nhiều khổ nạn khi cuộc bức hại diễn ra vào năm 1999. Chồng tôi bị bắt vì giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 2001, và bị giam giữ trong 09 tháng. Tôi tới Bắc Kinh thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp, rồi bị bắt và giam giữ trong 03 tháng. Vì từ chối viết các tuyên bố phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã mất công việc hành chính của mình.

Tôi đã bị tổn thương sau khi phát hiện chồng mình ngoại tình. Tôi không thể nhẫn chịu được nỗi nhục đó. Tôi đã khó chịu và nghĩ, “Mình phải bận rộn chăm lo nhà cửa và nuôi dạy con cái trong khi anh ta đang ngoại tình.”

Tôi luôn bồn chồn, thường hay khóc và nghĩ, “Thưa Sư phụ, tại sao con lại gặp phải thử thách nghiệt ngã như vậy?”. Rồi tôi nhớ lại bài giảng của Sư phụ,

“Xử lý việc đó xong rồi trở về nhà, vừa ngồi xuống điện thoại liền reo: ‘Vợ ông ngoại tình rồi’.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được chồng mình lại ngoại tình. Vì thế, khi tôi không còn giữ vững được tâm tính, tôi đã xúc phạm anh, không quan tâm và thiếu tôn trọng anh.

Tôi thường phiền muộn và tự hỏi, “Làm thế nào để mình vượt qua quan này đây?” Rồi tôi nghĩ, “Mình là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và mình cần tuân theo những điều Sư phụ giảng. Mình đã chờ đợi khoảng thời gian này hàng triệu năm. Nếu Sư phụ không cho anh một cơ hội nữa, liệu anh sẽ lên thiên giới hay nhập địa ngục? Chỉ tưởng tượng thôi cũng thật khủng khiếp. Sư phụ đã trân quý và không muốn từ bỏ anh. Vậy mình nên giúp đỡ chứ không nên đẩy anh xuống. Mình phải vượt qua cảm xúc và sự tủi nhục của bản thân để từ bi với anh.”

Tôi đã phủ nhận quan niệm người thường mỗi khi chúng nổi lên. Tôi nghĩ, “Sự đau đớn và tủi nhục này chẳng là gì. Sư phụ sẽ buồn hơn nếu anh làm tổn hại thanh danh của Đại Pháp. Sư phụ đã tha thứ cho anh, vậy mình chẳng nên buồn bã.”

Tôi tiếp tục phủ nhận và xả bỏ các quan niệm người thường, và dần dần vượt qua nỗi nhục đó. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi có thể đã làm ầm lên, gây tổn thương cho người khác và bản thân, rồi phá hủy gia đình mình.

Tôi đã mất một năm để có thể xả bỏ nỗi đau trong tâm mình. Bây giờ tôi đã có thể nói về việc ngoại tình của chồng một cách bình thản, cứ như là chuyện của người khác vậy. Tâm tôi không còn xúc động, hay căm ghét nữa. Tôi tuân theo sự an bài của Sư phụ và vững tin vào Đại Pháp.

Sư phụ từ bi vô lượng! Ơn tái sinh này đệ tử làm sao báo đáp! Làm sao biểu đạt!

Tôi thực sự biết ơn Ngài đã ban cho chồng tôi cơ hội thú nhận việc ngoại tình của anh, và ban cho tôi cơ hội xả bỏ những cảm xúc của mình. Tôi đã trở nên tín Sư tín Pháp hơn sau chuyện này. Dù có phải đối mặt với điều gì, khó khăn đến đâu, tôi luôn tin rằng mọi việc đều có nhân quả. Tôi sẽ không động tâm trước những điều hời hợt bên ngoài nữa.

Điều gì phải đến sẽ đến. Nếu một học viên phạm lỗi lầm, anh ta sẽ bị trừng phạt – cựu thế lực sẽ không bỏ qua cho anh ta và thậm chí có thể giết học viên đó. Nếu không được Sư phụ bảo hộ thì thậm chí anh ta sẽ phải chết!

Tu luyện là nghiêm túc

Chị họ tôi bị đau đầu rất nặng trong cả tháng 07 năm 2010. Tôi đã tới thăm chị và nói, “Năm qua chị đã chăm sóc bố mẹ vào dịp năm mới và lễ tết. Chị có nhớ thắp hương thể hiện lòng kính trọng với Sư phụ không?” Chị nói chị đã không làm vậy. Chị cũng chưa bao giờ hỏi xin các bài giảng mới của Sư phụ hay tuần báo Minh Huệ. Nhưng chị đã hứa, “Khi nào chị khỏe lại chị sẽ thường xuyên làm ba việc và lấy nhiều tài liệu giảng chân tướng hơn.”

Một tháng sau, chị cảm thấy khỏe hơn. Khi tôi tới thăm chị vào tháng 11, trông chị tràn đầy năng lượng và khỏe mạnh, nhưng chị đã không hỏi xin tài liệu giảng chân tướng. Cuối tháng 04 năm 2011, người ta tìm thấy chị nằm chết trên sàn nhà.

Chị họ tôi bắt đầu tu luyện từ năm 1998. Lúc đó, chị đang bị ung thư ruột giai đoạn cuối. Bác sĩ nói chị chỉ có thể sống thêm 03 năm, nhưng chị đã sống thêm 13 năm.

Tu luyện là nghiêm túc. Sinh mệnh được kéo dài là để tu luyện chứ không phải để người ta hưởng thụ cuộc sống bình thường. Khi tôi dọn dẹp đồ đạc của chị, tôi thấy chị đã để bừa bãi các sách của Đại Pháp. Hơn nữa, chị không phân phát đĩa DVD Thần Vận cùng các tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp mà tôi đưa.

Tôi nghe kể rằng, để thừa kế căn nhà từ người anh họ quá cố của chị, chị gần như đã phá hỏng mối quan hệ với chị gái mình chỉ vì việc định giá căn nhà. Mặc dù cuối cùng cũng đoạt được căn nhà, chị đã qua đời chỉ vài tháng sau đó. Ít lâu sau khi chị mất, chồng chị tái hôn. Sau đó con gái chị nằm mơ thấy chị. Chị nói trong giấc mơ, “Mẹ đã không làm đủ tốt. Nếu không mẹ đã có thể sống thêm ba năm nữa.”

Dì tôi là một học viên. Dì đã ngã bệnh vài năm nay. Hai năm trước mắt dì bị mờ, và hiện tại dì đã bị mù. Năm ngoái, người dì bị sưng lên và dì không thể nằm ngủ được. Họ hàng nghĩ dì là một người ích kỷ, thiếu quan tâm, và chỉ nghĩ đến tiền.

Dì đã tới Bắc Kinh thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp và bị kết án ba năm tù giam, và ba năm lao động cưỡng bức. Dì đã không tu luyện chăm chỉ, điều này thể hiện rất rõ ràng. Dì không hiểu được tình huống của bản thân và đã gây tổn hại cho Đại Pháp.

Bài học rút ra từ những trải nghiệm tu luyện

Tôi không có ý kết tội hay chỉ trích ai. Con đường tu luyện của chúng ta đều không dễ dàng. Tôi cũng từng làm mọi việc không tốt. Tôi chỉ muốn chia sẻ những gì mình đã chứng kiến, và mong muốn đóng góp một cái nhìn tích cực.

Những gì tôi chứng kiến là bài học và cảnh tỉnh đối với bản thân tôi, giúp tôi đi trên con đường của mình tốt hơn và chuyên tâm tu luyện. Nếu tôi không xả bỏ chấp trước của bản thân, làm sao tôi có thể cứu chúng sinh được?

Có lẽ những điều tôi đã chứng kiến không hoàn toàn là những gì tôi nhận định, nhưng tôi hiểu sự tồn tại của nhân quả. Khi chúng ta tín Sư tín Pháp, tuân theo lời Sư phụ giảng, thì chúng ta có thể vững bước trên con đường tu luyện và không bị lạc lối hay lẫn lộn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/13/由发生在我亲人身上的故事看修炼的严肃-275280.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/1/141781.html

Đăng ngày 21-09-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share