Bài viết của một học viên Tây phương tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 10-06-2013] Từ khi bắt đầu bước vào con đường tu luyện, hết lần này đến lần khác tôi đã trải nghiệm được uy lực của Đại Pháp, trí huệ và sự từ bi của Sư phụ. Tôi muốn chia sẻ về việc tìm được Đại Pháp khi còn là sinh viên và hành trình dẫn đến công việc toàn thời gian ở một tờ báo do các học viên vận hành.

Tìm được Đại Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm thứ hai đại học. Lúc đó tôi 18 tuổi và cuộc sống thật bận rộn, nhiều rắc rối. Khi tôi bước vào tuổi thiếu niên, tôi bắt đầu thấy được sự nông cạn của thế giới xung quanh. Tôi luôn hỏi người lớn những câu hỏi về tại sao chúng ta ở đây và chúng ta đến từ đâu. Tuy nhiên tôi không bao giờ tìm được câu trả lời.

Tôi nhớ rằng anh trai mình có một người bạn rất có hiểu biết về tâm linh và thậm chí còn có thể nhìn bằng thiên mục. Tôi đã tìm anh ấy và chúng tôi đều bước vào con đường để cùng đắc Pháp.

Lúc đầu, chúng tôi gặp nhau để thiền và uống trà. Khi chúng tôi bắt đầu giao lưu với nhau nhiều hơn thì những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Chúng tôi đều có một cảm giác sâu sắc rằng chúng tôi sinh ra là để làm những việc rất quan trọng trên thế gian này. Chúng tôi biết rằng có điều gì đó rất lớn sắp xảy ra trong vũ trụ và bằng một cách nào đó chúng tôi sẽ ở trung tâm của sự việc ấy.

Có lúc khi chúng tôi đang thiền với nhau, anh ấy bảo tôi rằng anh ấy nhìn thấy hàng nghìn sinh mệnh đang tụ tập xung quanh nhìn chúng tôi. Mặc dù tôi không nhìn được gì nhưng tôi biết rằng họ đang ở đó. Có rất nhiều chư Thần điểm hóa cho chúng tôi và chỉ cho chúng tôi hướng đi đúng.

Chúng tôi ngộ ra rằng chúng tôi sẽ đóng vai trò quan trọng trong việc dẫn dắt nhân loại đi vào kỉ nguyên mới, một vũ trụ mới. Mặc dù chúng tôi hiểu điều này nhưng chúng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Khi chúng tôi nói về điều đó, chúng tôi đàm luận về Thái Cực, nhưng cả hai biết rằng nó ở tầng rất thấp. Sau đó bạn tôi đề nghị chúng tôi tìm một môn khí công.

Chúng tôi biết rằng nếu chúng tôi tìm được đúng môn khí công, chúng tôi có thể đạt ngộ và có trí huệ để cứu nhân loại. Tuy nhiên, tôi có thể tìm một thầy khí công tốt ở đâu? Chúng tôi thảo luận về điều này và đi đến kết luận rằng tất cả các thầy khí công giỏi đều ở Trung Quốc. Do vậy, chúng tôi nghĩ rằng có lẽ chúng tôi nên đến phương Đông. Chúng tôi không biết chắc làm thế nào, nhưng chúng tôi biết rằng chúng tôi cần tìm một thầy khí công rất cao tầng ở Trung Quốc để giúp chúng tôi đạt ngộ, để chúng tôi có thể thực hiện vai trò cứu nhân loại và dẫn dắt họ vào vũ trụ mới.

Tôi quyết định bắt đầu bằng cách tìm kiếm trên mạng ở trường vào ngày hôm sau. Như một phép màu, trang web thứ hai tôi ghé qua là trang web Pháp Luân Đại Pháp. Lập tức tôi nhận ra tên của Sư phụ Lý và nghĩ: “Sư phụ Lý! Ông chắc chắn là thầy khí công mà mình tìm rồi.” Và hôm đó tôi in ra một bản Chuyển Pháp Luân và đặt mua hai cuốn Pháp Luân Công.

Tôi lập tức đắm mình vào Chuyển Pháp Luân và bắt đầu học các bài công pháp. Người bạn của tôi không nhảy vào cuộc nhanh như tôi, mà thay vào đó anh ấy quan sát những sự thay đổi diễn ra trong tôi. Mỗi lần chúng tôi gặp nhau, anh ấy lại nhận ra những sự thay đổi to lớn trong tôi. Anh ấy thường nói: “Ồ! Tôi có thể thấy một vòng xoáy năng lượng đi ra từ đầu anh!” hay “Ồ! Có một vòng năng lượng màu trắng đang xoay quanh anh với rất nhiều vũ trụ bên trong!”

Một hôm, khoảng ba tuần sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi mời anh bạn đến căn hộ của tôi. Lúc đấy anh ấy chưa đọc bất kỳ sách Đại Pháp nào, nhưng anh ấy bắt đầu thấy được sự kì diệu của môn tập. Khi chúng tôi đang nói chuyện trong phòng, anh ấy nhìn tôi với một cái nhìn ngạc nhiên trên khuôn mặt và nói: “Ái chà, anh bạn, có cái gì đó rất kì diệu. Anh có ba bông hoa bắt đầu hình thành trên đầu, và chúng đang xoay chuyển, với năng lượng đang phóng ra!”

Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó. Tôi mới chỉ đọc Chuyển Pháp Luân một hay hai lần, nhưng tôi nhớ là đã được đọc điều đó trong sách. Điều kỳ diệu là ở chỗ anh ấy chưa đọc về tam hoa tụ đỉnh. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy rất kinh ngạc khi tìm được đoạn nói về điều đó trong cuốn sách.

Bước lên tuyến đầu của Chính Pháp

Sau một vài năm tu luyện ở thành phố quê hương tại Ohio, tôi và bạn tôi cảm thấy rằng chúng tôi cần chuyển đến một thành phố lớn để gia nhập vào tuyến đầu. Tôi liên lạc với các nhân viên của tờ báo và bởi vì trước đây tôi học chuyên ngành thiết kế, nên làm việc trong ngành truyền thông dường như là hoàn toàn phù hợp với tôi.

Sau khi thu xếp mọi việc, tôi chuyển đến thành phố đó và bắt đầu làm việc toàn thời gian cho tờ báo. Đến giờ đã gần năm năm kể từ khi tôi bắt đầu làm ở đó.

Con đường mà tôi đã đi qua khi làm việc trong kênh truyền thông có đầy những thành công, khó khăn, khổ não và tu luyện nỗ lực. Cái tôi và sự ích kỷ của tôi đã được vứt bỏ với nhiều đau đớn.

Cơ hội thứ hai

Sau vài năm sống và làm việc ở thành phố lớn này, tôi bắt đầu sa sút. Mọi thứ bắt đầu trở nên khó khăn hơn, và việc tu luyện của tôi bắt đầu trượt dốc. Tôi trở nên cực kỳ bận rộn với tờ báo, và cả việc quản lý chuyện làm ăn với vợ mình.

Khi tôi bận rộn hơn với các việc, thì việc tu luyện và học Pháp đã bị đẩy sang bên cạnh. Bởi vì trạng thái tu luyện của tôi rất kém, nên thế giới xung quanh trở thành thù địch với tôi. Tôi trở nên buồn chán và nản lòng.

Từ đáy lòng, tôi biết rằng mình là một người tu luyện, nhưng niệm đó trôi đi ngày càng xa hơn. Tôi có một khổ nạn trường kỳ mà tôi không thể giải quyết được, và dường như khổ nạn ngày một lớn hơn khi các chấp trước của tôi trở nên lớn hơn.

Tôi bắt đầu rời xa tờ báo hơn, và cuối cùng chỉ làm việc một ngày mỗi tuần. Có một nỗi buồn ghê gớm trong tâm tôi, vì tôi biết tôi đang trượt ngã trong tu luyện, và tôi không còn tin rằng tôi đạt tiêu chuẩn viên mãn. Để giải sầu, tôi bắt đầu quay lại với những thú vui người thường, như là phim ảnh, ti vi và âm nhạc. Tuy nhiên không gì có thể khiến tâm trí tôi thanh thản.

Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã diễn tả tình trạng của tôi một cách hoàn hảo trong  bài “Nói về Pháp” trong “Tinh tấn yếu chỉ”:

“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế”

Nhưng Sư phụ đã không bỏ rơi tôi. Ngài đã đưa tôi trở lại tuyến đầu của Chính Pháp. Vào thời gian đầu năm nay, người điều phối chính của hạng mục truyền thông đã đến thành phố chúng tôi để thuyết trình vài ngày về hướng đi mới cho tờ báo tiếng Anh. Trước khi anh ấy đến, có rất nhiều lời bàn luận về việc sẽ có những thay đổi lớn sắp xảy ra. Tôi không biết nhiều lắm về việc nó lớn như thế nào.

Tôi thu xếp thời gian cho công việc kinh doanh để mình có thể dành toàn bộ ngày đầu tiên tham dự các cuộc họp. Tôi muốn biết điều gì đang diễn ra, nhưng trong tâm tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể đóng vài trò gì lớn. Chúng tôi đang trong một giai đoạn phát triển quan trọng của công việc kinh doanh, và vợ tôi cần sự chỉ dẫn chi tiết của tôi.

Sau khi họp xong ngày đầu tiên, tôi cảm thấy có một sự khích lệ lớn lao về hướng đi của mọi việc. Tôi quyết định dành vài giờ đến tham dự các cuộc họp một lần nữa vào sáng hôm sau, rồi về làm việc tiếp.

Hôm đó, người điều phối đã đặt nền móng cho kế hoạch của kênh truyền thông của chúng tôi. Tôi đã không biết rằng cuộc họp này đã thay đổi hẳn cuộc đời mình. Anh ấy càng giải thích sâu hơn, thì tôi lại càng thấy rằng tôi thậm chí lắng nghe không chớp mắt. Tôi thấy được rằng kênh truyền thông của chúng tôi sẽ từng bước một trở thành kênh truyền thông lớn nhất thế giới như thế nào. Tất cả đều rất hợp lý, như thể là anh ấy đã nhìn thấy tương lai và quay trở lại để bảo chúng tôi phải làm như thế nào.

Khi tôi nhìn lại cuộc đời mình và 05 năm làm việc với tờ báo, tôi thấy rằng mọi việc đã được sắp xếp. Những năm học ở trường thiết kế, những đêm không ngủ để làm báo, những thử thách và khổ nạn đã dạy tôi bài học về phối hợp và vứt bỏ tự ngã.

Tôi thấy rằng Sư phụ đã cho tôi tất cả những năng lực và hiểu biết mà tôi cần để đóng vài trò chính trong tờ báo. Nó như thể là vào thời điểm đó, chân ngã của tôi đã thức dậy. Tâm trí của tôi trở nên sắc bén khi tôi nghĩ rằng: “Đây là lý do vì sao tôi ở đây. Đây là lý do vì sao tôi chuyển đến thành phố lớn này. Đây chính là lý do vì sao tôi đến thế giới con người. Tôi đến là để cứu độ chúng sinh, và đây là con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi.”

Nước mắt bắt đầu lăn xuống cằm tôi khi người điều phối trình bày kế hoạch của anh ấy. Tôi thấy dường như Sư phụ đã vớt tôi lên từ địa ngục một lần nữa, và trải một con đường vàng dưới chân tôi. Tôi không thể diễn tả được lòng biết ơn và sự khiêm nhường mà tôi cảm thấy vào lúc đó. Mặc dù tôi đã vấp ngã trong sự hỗn độn của thế giới con người nhưng Sư phụ vẫn tin vào tôi.

Cuối tuần đó tôi có một buổi nói chuyện dài với vợ mình và kể cho cô ấy về kế hoạch lớn của kênh truyền thông, và tôi sẽ phát huy vai trò như thế nào. Tôi biết là sẽ khó khăn cho cô ấy khi nghe điều đó, bời vì cô ấy đã quen với việc có tôi điều hành việc kinh doanh. Nhưng từ trong tâm cô ấy đã ủng hộ tôi, nên cô ấy đã ủng hộ việc tôi tham gia tờ báo toàn thời gian một lần nữa.

Tôi biết rằng tôi sẽ chỉ có thể thành công trong cuộc sống nếu mọi thứ tôi làm là dựa trên Pháp. Tôi bắt đầu tham gia học Pháp buổi sáng với nhóm ở tòa báo để có lịch học Pháp đều đặn. Một vài thay đổi kỳ diệu đã diễn ra. Như thể là có cái gì đó sâu trong tim tôi được mở ra.

Sư phụ đã giảng trong Luận Ngữ:

“Nếu khai mở lĩnh vực này, thì cần phải cải biến từ tận gốc quan niệm của người thường.”

Khi tôi có ý nghĩ nhớ lại vì sao tôi đến đây, tư duy của tôi đã thay đổi từ căn bản. Cảm giác như tôi mới bắt đầu tu luyện. Khi tôi nhìn lại con đường tu luyện của mình, dường như trong tâm tôi vẫn luôn là một con người, cố gắng để làm một người tu luyện. Nhưng về căn bản tôi vẫn là một con người.

Bây giờ tôi nhìn nhận nó từ một góc nhìn hoàn toàn khác. Tôi nhớ được rằng tôi là một vị Thần đã theo Sư phụ đến tam giới để cứu độ chúng sinh. Nên thay vì đối đãi với tu luyện như là một con người đang cố gắng tu, từ trong tâm tôi cảm thấy như là một vị Thần, đang dần xả bỏ nhân tâm.

Khi tôi đọc lại bài “Nói về Pháp” (Tinh Tấn Yếu Chỉ), lời giảng của Sư phụ đã khiến tôi chấn động như bị sét đánh:

“Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thực sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?”

Tôi hiểu rằng tôi đang coi bản thân mình là một người thường trong khi tiếp cận với tu luyện, dùng suy nghĩ con người mà nhìn nhận những khổ nạn. Suốt mấy năm qua tôi vật lộn với tâm lười biếng, hiển thị, dục vọng, và tật đố. Thậm chí dường như chúng càng ngày càng tệ hơn. Vấn đề ở chỗ lúc đó tôi là một con người đang cố gắng chống lại chúng, với tư tưởng của con người.

Sau khi thay đổi suy nghĩ của mình từ cốt lõi, tôi thực sự cảm thấy sâu thẳm trong trái tim rằng tôi là một vị Thần linh thiêng, thuần tịnh. Những khổ nạn này đáng lẽ không tồn tại lâu như vậy. Tôi hiểu rằng những vật chất này không thuộc về bản tính của tôi. Chúng là nghiệp lực hỗn độn và yếu nhược tích tụ ở bề mặt.

Chúng chỉ có vẻ mạnh bởi vì suy nghĩ của chúng ta quá yếu. Khi tôi thay đổi suy nghĩ của mình, tôi trở nên mạnh và chúng trở nên yếu. Đây là một đột phá chủ yếu của tôi, và từ đó tôi có thể bước đi trên chặng đường mới trong sự tu luyện của mình.

Đặt mình trong Pháp

Sư phụ đã giảng trong “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area Washington DC 2011”:

“Mọi người thử nghĩ xem, như tôi từng nói, việc mà chư vị làm nếu không ở trong Pháp, nếu không có lực lượng của Pháp, bản thân chư vị tu không tốt, [thì] chư vị làm những việc ấy cũng không được tốt. Có lẽ là việc đó chư vị đã làm rồi, nhưng nó không khởi tác dụng, chính là không cứu được người ta, là vì chư vị cũng không khởi tác dụng giải thể nhân tố tà ác. Vậy nên học Pháp vẫn là trọng yếu nhất, là quan trọng nhất, ấy là bảo đảm căn bản cho hết thảy các việc mà chư vị cần làm.”

Tôi đã cố gắng để dùng những lời đó làm xuất phát điểm cho mọi việc tôi làm. Tôi đã bắt đầu thực sự hiểu chính niệm là gì và sức mạnh của nó.

Sư phụ đã luôn dạy chúng ta rằng công cao bằng với tâm tính. Khi tôi thiết kế cái gì đó, hoặc làm một việc gì đó của tờ báo thì tư tưởng của tôi trực tiếp ảnh hưởng đến việc tôi làm. Nếu tôi chỉ suy nghĩ theo cách của người thường, thì tâm tính của tôi cũng chỉ cao đến đó, và công cũng chỉ cao đến đó thôi.

Đã từng có vô số lần tôi dành nhiều giờ đồng hồ liền để làm một bản thiết kế phức tạp, bế tắc trong mọi phương án. Đôi khi tôi dừng lại và nhìn lại mình. Tôi nhìn lại tâm tính của mình và cố tìm xem mình sai cái gì.  Lúc đó, tôi nhận ra rằng tâm tôi không phải là trái tim từ bi của một vị Thần đang làm việc để cứu độ chúng sinh, mà tâm trí tôi chứa đầy những suy nghĩ thường nhân và truy cầu hoàn thành công việc.

Lúc đó, tôi sẽ nhắm mắt lại và nói, từ sâu thẳm trong trái tim: “Sư phụ, con đang làm việc thiết kế này để cứu độ chúng sinh. Con không cần được báo đáp gì cả. Con chỉ muốn cứu độ chúng sinh. Hãy cho con trí huệ để làm được bản thiết kế đẹp nhất, để có nhiều sinh mệnh hơn sẽ tìm đến và được cứu.”

Ngay sau khi tôi xuất ra niệm đó, tôi luôn cảm thấy một luồng năng lượng dâng lên ở sống lưng. Đôi lúc tôi khóc lên vì vui sướng, cảm ơn Sư phụ đã cho mình một cơ hội lớn lao như vậy.

Sau đó, ý tưởng thiết kế sẽ tuôn chảy từ tâm trí xuống bàn tay tôi. Tôi sẽ hoàn thành công việc rất nhanh chóng, cho ra một bản thiết kế tốt nhất. Tôi biết rằng Sư phụ đã cho tôi trí huệ cần thiết bởi vì tâm tôi phù hợp với Pháp.

Một lần, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng. Trong giấc mơ, có hai đội đang thiết kế cùng một tờ báo. Mỗi đội đều có một “tôi”, nên tôi có thể thấy được hai tờ báo được thiết kế cùng lúc. Trong một đội, mọi người dùng hết các kĩ năng người thường của mình, nghĩ cách chỉnh sửa và thiết kế trang báo. Trong đội kia, chúng tôi đều chỉ có suy nghĩ rất đơn giản là nghĩ về cứu độ chúng sinh.

Thật kỳ diệu, đội thứ hai đã làm xong bản thiết kế rất nhanh chóng, và cũng hoàn hảo. Họ chỉ cần làm từng bước một và công việc đã hoàn thành. Còn đội suy nghĩ theo cách con người lại mất rất nhiều thời gian để làm xong trang báo. Họ cứ loanh quanh luẩn quẩn và liên tục mắc lỗi. Giấc mơ này là một lời nhắc nhở mạnh mẽ từ Sư phụ rằng trí huệ của chúng ta đến từ Pháp và chính niệm.

Điều kỳ diệu có thể xảy ra khi tâm chúng ta phù hợp với Pháp.

Ngày nay, đối với một công ty truyền thông thì trang web là một phần chủ chốt. Trang web của tờ báo của chúng tôi lẽ ra phải được thiết kế lại từ nhiều năm rồi, nhưng chúng tôi vẫn chưa có khả năng làm việc ấy. Cá nhân tôi không có ý tưởng gì trong việc thiết kế một trang web cho một công ty lớn; tôi mới chỉ thiết kế một số trang web nhỏ và đơn giản cho một vài doanh nghiệp nhỏ.

Tôi đã vô tình tham gia cuộc họp giữa giám đốc trang web và người điều phối chính của chúng tôi. Tôi thực sự không hề có ý định tham gia vào việc thiết kế trang web, vì tôi không có một ý tưởng manh nha nào để làm. Nhưng khi cuộc họp tiếp diễn thì có vẻ như người điều phối chính muốn tôi đảm nhận việc thiết kế lại. Tôi cảm thấy hơi lo lắng, nhưng tôi tin tưởng những gì anh ấy muốn, và tin rằng Sư phụ đã an bài con đường tu luyện cho tôi.

Sau cuộc họp, tôi ngồi nói chuyện với giám đốc trang web với một cái nhìn trống không trên khuôn mặt mình. Tôi nói: “Vậy tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu thiết kế lại trang web?” Hai chúng tôi đều cười nhẹ và bắt đầu làm việc.

Hai chúng tôi đều minh bạch rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ cho chúng tôi, và rằng chúng tôi chỉ đi trên con đường cứu độ chúng sinh của mình. Tâm trí chúng tôi đều vững vàng rằng những gì người phụ trách chính muốn là điều tốt nhất, và chúng tôi nên ủng họ hết lòng.

Những điều kì diệu nhất đã bắt đầu xảy ra và tiếp tục diễn ra trong vài tuần sau. Khi tôi bắt đầu làm việc, những ý tưởng thiết kế cứ tuôn ra. Tôi cảm thấy như là tâm trí con người của mình đã biến mất, và mọi thứ cứ tuôn chảy qua tôi. Nó như thể là việc thiết kế cứ tự động làm, như thể nó đã có rồi. Những quyết định thường phải mất vài giờ hoặc vài ngày thì giờ đây xong ngay lập tức. Trong tâm tôi, tôi cảm thấy như Sư phụ mới là người thực sự làm công việc.

Vào đêm đó chúng tôi kết thúc bản nháp chính cho trang web. Khi chúng tôi gặp người phụ trách chính vào ngày hôm sau, anh ấy không tin vào mắt mình được nữa. Anh ấy nói rằng nó giống hệt với những gì anh ấy đã tưởng tượng, chỉ khác là tốt hơn. Tôi nghĩ chúng tôi đều biết rằng thần tích đã xảy ra.

Hôm đó là ngày bắt đầu một hạng mục thiết kế căng thẳng nhất mà tôi từng tham gia. Chúng tôi chỉ phác thảo công việc cần phải làm cho trang web trên bề mặt. Hai tháng sau đó, tôi và giám đốc trang web gần như là sống ở tòa soạn. Chúng tôi có một đội phát triển [phần mềm] ở Ấn Độ. Chúng tôi làm việc với họ vào ban đêm và làm những việc bình thường vào ban ngày.

Giữ vững việc học Pháp là chìa khóa để bảo trì chính niệm của chúng tôi trong quá trình làm việc đó. Nếu học Pháp không tốt, tâm trí của chúng tôi sẽ trở nên mông lung và mơ hồ, và suy nghĩ của chúng ta sẽ trở nên rất con người. Pháp của Sư phụ tiếp tục là ngọn đèn chỉ đường cho chúng tôi, đặt nền móng cho chính niệm của chúng tôi.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên” rằng cho dù vai trò của chúng ta trong kênh truyền thông là gì, “đủ mọi phương diện cũng đều tồn tại vấn đề có thể dùng chính niệm đối đãi hay không.”

Với sự hỗ trợ và hợp tác kỳ diệu trong đội chúng tôi, chúng tôi đã có thể đưa trang web vào hoạt động từ tháng trước. Nó như là một đứa trẻ mới được sinh ra. Với nỗ lực tuyệt vời của ban biên tập, người viết bài và đội kỹ thuật, trang web đã bước vào một giai đoạn mới.

Bây giờ chúng tôi đã có lượt truy cập gấp năm lần lượng truy cập mà chúng tôi đạt được trước đây, đạt con số hơn 100 nghìn lượt truy cập mỗi ngày. Và tôi biết rằng đây chỉ là khởi đầu. Tờ báo cũng đã thay đổi hoàn toàn, và đang phát triển nhanh chóng. Tôi có thể thực sự thấy được rằng chúng tôi đang tiến lên để trở thành kênh truyền thông lớn nhất thế giới.

Lòng biết ơn và cảm tạ của chúng tôi không thể diễn tả bằng lời. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã cho tôi cơ hội lịch sử này. Và tôi cũng cảm ơn các đồng tu tuyệt vời mà tôi đã có cơ hội làm việc cùng. Tôi đang cố hết sức để trân quý từng giờ phút làm đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp mà tôi có.

Từ đáy lòng mình, con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu.

Tôi đã cố gắng hết sức để viết bài chia sẻ này từ đáy lòng mình, thanh lý sạch những suy nghĩ con người. Tuy vậy, xin hãy chỉ ra những gì chưa phù hợp.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/10/140388.html

Đăng ngày: 11-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share