Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 22-05-2013] Tôi đã đọc trên trang web Minh Huệ thấy nhiều học viên bị tra tấn về thể chất sau khi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Tuy nhiên, cảnh sát tà ác đã từ chối thả họ ra. Tôi xin chia sẻ kinh nghiệm của mình với các đồng tu.

Mỗi người đều có một tình huống và con đường tu luyện khác nhau. Nhưng trong cuộc bức hại, tín Sư tín Pháp, giữ vững chính niệm và buông bỏ chấp trước sinh tử đều là điều vô cùng quan trọng. Hơn nữa, chúng ta nên ngộ ra những điểm hóa của Sư phụ. Thực vậy, tất cả những điều bất hảo trong tu luyện của chúng ta đều do chính chúng ta gây ra.

Tôi đắc Pháp vào năm 1999. Kể từ ngày bắt đầu tu luyện, tôi quyết tâm tu luyện thậm chí nếu buộc phải buông bỏ mọi thứ trong thế giới trần tục. Vào tháng Giêng năm 2001, các đăc vụ Đảng Cộng sản Trung Quốc đã đưa tôi đến một trại lao động cưỡng bức và tôi đã bị giam giữ ở đó trong ba năm. Tôi kiên định niềm tin của mình vào Đại Pháp. Mặc dù nhận ra rằng cuộc bức hại rất nghiêm trọng nhưng tôi kiên định rằng nếu có chết đi, tôi cũng sẽ không bao giờ phản bội Sư phụ và Đại Pháp. Vào đêm bị đưa đến trại lao động, tôi có một giấc mơ. Có một ánh sáng phía trước tôi và tôi chạy theo nó. Một người đàn ông đang chạy theo tôi với một khẩu súng. Ông ta hét lên: “Tôi sẽ bắn cô nếu cô không dừng lại”. Tôi không quan tâm liệu ông ta có bắn tôi hay không mà vẫn tiếp tục chạy.

Khi còn nhỏ, tôi rất sợ tiêm thuốc. Khi tầm 20 tuổi, tôi bị tiêm và đã ngất xỉu. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi bị đưa đến trại lao động và có một cuộc kiểm tra sức khỏe, họ muốn xét nghiệm máu tôi. Một y tá cầm một kim tiêm và cố gắng tiêm vào cánh tay tôi. Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu tôi không thể chịu đau đớn đó thì làm sao nói đến buông bỏ sinh tử? Tôi nhìn người y tá đang tìm mạch máu trên cánh tay mình. Cô ấy nói rằng mạch máu của tôi quá nhỏ để lấy máu và cô phải mất nhiều thời gian để tìm tĩnh mạch. Cuối cùng, tôi không bị lấy máu. Sau đó, y tá trưởng đến thử nhưng cô ấy cũng bảo rằng mạch máu của tôi quá dày đặc. Kết quả là, chỉ có một ít máu bị lấy đi. Từ góc độ y khoa của người thường, loại máu đó có chất lượng rất kém. Tuy nhiên, tôi biết rằng máu của các học viên rất thuần tịnh và quý giá. Đó là do Sư phụ bảo hộ tôi và ngăn cho tôi không phải mất quá nhiều máu. Sau đó, các cuộc xét nghiệm khác đã diễn ra. Cuối cùng, trại lao động từ chối nhận tôi. Tôi không hiểu điều gì đang xảy ra.

Ngày hôm sau, cảnh sát đã không bỏ cuộc và đưa tôi đến một bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói với cảnh sát: “Cô ấy bị ốm rất nặng”. Tôi trả lời: “Tôi không bị ốm”. Bác sĩ rất khó chịu: “Chúng tôi đang sử dụng thiết bị công nghệ cao để kiểm tra cơ thể cô. Làm sao cô có thể nói cô không bị ốm?” Tôi lập tức nhận ra rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi, và tôi có vẻ bị ốm. Tôi trở về nhà. Sau đó, cảnh sát thấy rằng tôi rất khỏe mạnh và cố gắng đưa tôi trở lại trại lao động nhiều lần nhưng thất bại vì tôi có chính niệm mạnh mẽ và Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Vào năm 2006, chính quyền kết án tù dài hạn cho tôi. Trong toàn bộ quá trình đó, tôi luôn bảo trì thanh tỉnh và kiên định chính niệm. Tuy nhiên, có những điều tôi đã không làm tốt và kết quả cũng không tốt. Nguyên nhân là do những truy cầu không đúng của tôi.

Ngay những ngày đầu của cuộc bức hại, tôi phát chính niệm mỗi ngày và nó đã trở thành một thói quen. Tôi có thể cảm thấy có một trường năng lượng rất mạnh mẽ bao quanh tôi. Nó đã trở thành một điều tự nhiên và tôi đã rất tập trung. Một vài ngày sau, bên cạnh phát chính niệm, tôi bắt đầu học thuộc Pháp và giảng chân tướng. Kể từ lúc bị giam giữ, tôi tin chắc rằng các nhân tố tà ác sẽ không thành công bởi vì Sư phụ đã bảo hộ tôi. Tôi không phải đi tù. Nếu tôi thực sự bị cầm tù, tôi sẽ không sợ hãi. Tôi sẽ không hợp tác với cảnh sát tà ác, không tranh đấu với họ, không sợ hãi, kiêu căng hoặc nhân nhượng để họ có thể thấy ý chí kiên định của các học viên Đại Pháp không gì có thể thay đổi.

Sau khi biết quyết định của tòa, tôi yêu cầu kháng cáo. Các lính canh ở trung tâm giam giữ đã cố gắng thuyết phục tôi không kháng cáo, bằng cách nói với tôi rằng họ sẽ không giảm án cho tôi. Tôi trả lời rằng tôi không kháng cáo để giảm án mà để giữ gìn chân lý và nói cho những người khác về chân tướng. Tôi kháng cáo vì tôi không thừa nhận cuộc bức hại.

Tôi chưa bao giờ viết một bản kháng cáo và tôi không biết viết nó thế nào. Rất khó cho tôi để viết nó. Tuy nhiên, tôi biết tôi phải kháng cáo và cố gắng hết sức để viết cho dù nó khó thế nào. Kỳ hạn 10 ngày sắp hết hạn. Vào ngày thứ tám, tôi bắt đầu viết kháng cáo nhờ Sư phụ gia trì. Một số trang đã được viết rất nhanh chóng. Tôi chép tay thành ba bản và gửi lần lượt mỗi bản đến đồn cảnh sát, Viện kiểm sát và tòa án.

Tòa án đã cố gắng kết án tôi lấy cớ là tôi sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Vì vậy, trong bản kháng cáo, tôi chỉ ra rằng việc làm tài liệu để nói với mọi người sự thật không phải là làm điều sai trái. Tôi đang cứu người và thực sự làm một điều tốt. Khi họ nói rằng tôi “tuyên truyền phản động”, tôi nói với họ rằng tôi chỉ thông báo với mọi người về cuộc bức hại và sự thật về Pháp Luân Công.

Sau khi đọc bản kháng cáo của tôi, một số người đã rơi nước mắt. Một số nói rằng nó được viết rất tốt. Họ mỉm cười và nói: “Lời văn của cô thực sự cao thượng. Giống như cô là người chịu trách nhiệm và là người đưa ra quyết định”. Tôi nói với bản thân mình: “Đó là Sư phụ đang chính Pháp và an bài mọi thứ. Sư phụ mới là người định đoạt”. Một người nói: “Thật là sai trái khi bị kết án tù nhiều năm chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi trả lời: “Có lẽ tôi sẽ không phải ở trong tù cho dù chỉ một ngày.”

Trên đường đến nhà tù, tôi suy nghĩ làm sao để cứu hai thiếu niên đang ngồi phía sau tôi. Họ bị đưa đến Trung tâm Giáo dưỡng dành cho Trẻ vị thành niên. Cảnh sát không cho phép chúng tôi nói chuyện. Tôi đã mượn một cây bút và có một mảnh giấy trong túi tôi. Tôi đã viết trên giấy: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công dạy chúng tôi cách để trở thành người tốt. Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Ngay khi sắp viết xong từ cuối cùng “hảo” người cảnh sát quay đầu lại và nói: “Cô đang viết gì đấy? Đưa nó cho tôi!” Tôi nghĩ rằng tôi nên viết xong từ “hảo” trước đã. Người cảnh sát này đã rất giận dữ sau khi đọc những gì tôi đã viết. Vài phút sau, anh ấy cười to và nói: “Cô ấy sắp vào tù, nhưng cô nhìn vẫn lạc quan.”

Khi kiểm tra sức khỏe tôi, bác sĩ đã hét lên: “Cái gì? Làm sao cô trở thành như thế này?” Ông cũng nói: “Hãy nghe họ.” Tôi nói với bản thân mình: “Tôi sẽ nghe Sư phụ.” Nhà tù đưa tôi đến một bệnh viện để kiểm tra tổng quát hơn. Sau đó, một bác sĩ lớn tuổi nói: “Cô phải phẫu thuật ngay lập tức.” Ông ta nhìn vào cảnh sát và tôi trước khi nói: “Cô ấy nên phẫu thuật hay không là tùy vào cô ấy.” Tôi nhận ra rằng tôi là người đưa ra quyết định. Đôi khi, chúng ta không ngộ ra một điều gì nhưng Sư phụ sẽ điểm hóa cho chúng ta bằng cách có ai đó nói cho chúng ta. Tùy vào chúng ta có nhận ra nó hay không. Sau đó, nhà tù từ chối nhận tôi. Cảnh sát đã yêu cầu nhà tù đó nhận tôi. Nhà tù lại yêu cầu xét nghiệm máu và kết quả lại không tốt.

Khi tôi bước ra cùng với một phạm nhân mà giúp tôi xách hành lý của mình, một cảnh sát hỏi người phạm nhân: “Cô đang làm gì vậy?” Cô ấy trả lời: “Cô ấy không được chấp nhận nên tôi giúp cô ấy mang đồ đi.” Người cảnh sát cúi đầu tiếp tục cúi đầu bước đi và nói: “Về nhà thật tốt. Về nhà thật tốt.” Thực ra, chúng ta không biết làm sao để đối phó với nhiều việc, nhưng Sư phụ luôn điểm hóa cho chúng ta. Tôi nhận ra rằng về nhà chính là trở về nhà chứ không phải là quay lại trung tâm giam giữ.

Sau khi tôi trở lại trung tâm giam giữ, các lính canh nói với tôi rằng tôi cần phẫu thuật. Tôi từ chối phẫu thuật. Người lính canh nói: “Không phụ thuộc vào cô.” Họ đang cố gắng buộc tôi phải đến đó. Tâm tôi vẫn bất động. Người lính canh nói: “Nhà tù sẽ không chấp nhận cô và chúng tôi không thể giữ cô ở trung tâm giam giữ mãi. Cô phải đi đâu đây?” Tôi nói: “Tôi sẽ theo thủ tục bình thường.” Thực ra, tôi không biết thủ tục bình thường là gì. Tôi nghe nói rằng nếu nhà tù không chấp nhận ai đó, người đó phải bị đưa đến một nơi khác trong vòng một tháng. Thông thường, người đó sẽ được phóng thích. Cuối cùng, tôi đã tuyệt thực để phản đối. Tôi đã viết thư cho tất cả các nhân viên nhà tù và bảo họ rằng họ sẽ chịu trách nhiệm về mọi thứ. Tôi không muốn tuyệt thực, đó là họ buộc tôi phải làm như vậy. Cuối cùng, khi cơ thể tôi không chịu được nữa, họ thả tôi tại ngoại mà không kèm theo bất kỳ yêu cầu nào.

Sau khi tôi trở về nhà, nhiều người nghĩ rằng thậm chí nếu tôi không chết, tôi cũng sẽ bị ốm nặng và không bao giờ hồi phục. Tôi không sợ mà  nghĩ rằng tôi sẽ khỏe mạnh chỉ cần một ít nước và thức ăn. Tôi không cần ăn món gì đặc biệt và chỉ ăn những gì gia đình tôi đang ăn. Hơn nữa, mọi thứ trong cơ thể tôi đều ổn.

Tôi muốn chỉ ra rằng những điều bất hảo mà tôi đã trải qua là kết quả của những truy cầu của tôi. Tại sao các nhân viên ĐCSTQ có thể kết án tôi 10 năm và tôi phải vào tù? Tại sao tôi phải tuyệt thực trước khi họ thả tôi? Khi tôi ở trung tâm giam giữ, mọi người đều phải bị đánh số và tôi là số 202. Tôi đã tự nhủ với mình bằng một ý nghĩ người thường: “Mình sẽ có thể trở về nhà. Tuy nhiên, mình phải trải qua một quá trình.” Vì vậy, tôi đã bị kết án nhiều năm và tống vào tù. Tôi đã trải qua quá trình này. Trên đường trở về từ nhà tù, tôi có một ý nghĩ rằng họ sẽ không bỏ cuộc dễ dàng sau khi thất bại trong việc đưa tôi vào tù. Mọi thứ tôi phải trải qua là vì thực ra tâm tôi đã không chính.

Tôi cũng nghe rằng nhiều học viên đã nói về vấn đề này. Một học viên đang ở một trung tâm giam giữ khi gia đình gọi điện cho cô và hỏi: “Bây giờ chưa phải lúc con về nhà sao?” Cô trả lời: “Điều đó phụ thuộc vào con sao?” Sau đó, cô ngộ ra rằng Sư phụ đã điểm hóa cho cô, và hỏi: “Bây giờ chưa phải lúc con về nhà sao?” Giống như khi Sư Phụ đang thanh lọc cơ thể của các học viên trước khi cuộc bức hại bắt đầu và hỏi người đó có ổn không. Nếu bạn có thể duy trì chính niệm và trả lời rằng tôi vẫn ổn, thì bạn sẽ ổn. Một học viên khác cũng bị giam giữ trong một trại lao động và một cảnh sát đã hỏi anh ấy: “Anh chỉ ở đây hai ngày và sau đó trở về nhà chứ?” Anh không nghĩ về nó và trả lời: “Không”. Sau đó, anh đổ lỗi cho chính mình: “Tại sao mình không có chính niệm?” Tôi đã nghe kinh nghiệm của nhiều học viên giống như vậy. Thực ra, Sư phụ bảo hộ chúng ta từng phút. Chúng ta đã không nhận ra điểm hóa của Sư phụ bởi vì chúng ta không thể buông bỏ chấp trước sinh tử và đã bị ngăn cản bởi những quan niệm con người. Tất nhiên, cơ thể chúng ta không bị bệnh, nhưng khi bị xét nghiệm có “bệnh”. Chúng ta cũng nên suy nghĩ về việc chúng ta có chấp trước hay không khi một số bộ phận trên cơ thể chúng ta không thoải mái. Tôi không thể bao quát hết tất cả những khía cạnh của vấn đề này trong bài chia sẻ này, mà chỉ là một phần của nó. Một số là thể ngộ của tôi tại thời điểm đó.

Tôi chia sẻ những trải nghiệm trên để các học viên có thể học một số bài học tích cực và có thể nói không với cuộc bức hại. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/7/140345.html

Đăng ngày 10-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share