Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-3-2013] Sự việc xảy ra vào sáng ngày 17 tháng 09 năm 2012. Khi tôi vừa mới phát chính niệm xong sau 6 giờ sáng thì chồng tôi, cũng là người tu luyện Pháp Luân Công, bỗng nhiên đột quỵ và bất tỉnh. Các đồng tu đã đến nhà tôi và thay phiên nhau phát chính niệm cho anh ấy, nhưng anh ấy đã không bao giờ thức dậy nữa. Anh ngừng thở sau 21 tiếng.

Đó thực sự là một cú sốc. Đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi rất sốc khi nhìn thấy nắm tro tàn của anh đen như than. Ban đầu, tôi nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra với anh trong bốn năm ở trong tù (vì tu luyện Pháp Luân Công). Hơn thế nữa, tôi, là một người vợ, đã không chú ý và giúp đỡ anh tu luyện. Đó là lý do tại sao cựu thế lực có thể lợi dụng sơ hở trong tu luyện của anh. Với nỗi thất vọng sâu sắc, tôi viết ra bài chia sẻ này hy vọng nhắc nhở các đồng tu không lặp lại sai lầm của tôi.

Có thể không ai đoán trước được điều gì, nhưng lẽ ra tôi đã có thể nhận thấy được cái gì đó sắp xảy ra. Suy cho cùng, tôi biết anh có vẻ khác sau khi được thả vào tháng 05 năm 2010. Anh rất khác lạ. Thậm chí khi đi cùng với bạn bè, anh không cười hay nói đùa như trước đây. Anh ấy có vẻ rất lơ đãng. Anh dễ dàng ngủ thiếp đi khi ngồi trên ghế sofa. Mặt khác, dường như anh học Pháp, luyện công, phát chính niệm và làm các việc nhà một cách bình thường như trước đây. Thực ra anh ấy khá chăm chỉ học Pháp, ghi nhớ Pháp và luyện các bài công Pháp. Anh cũng làm hết các công việc nặng nhọc ở nhà. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ mọi thứ đều ổn.

Một ngày khi đang đi trong bếp, đầu gối anh bất ngờ yếu đi. Anh ấy có lẽ đã bị ngã quỵ xuống nếu không túm được cánh cửa. Tôi cũng đỡ anh kịp thời. Nhưng trong tâm mình tôi biết rằng đó là Sư phụ đã bảo vệ anh.

Khi tôi hỏi anh ấy điều gì đã xảy ra, anh bảo chân của anh đột nhiên yếu đi. Một lúc sau anh ấy nói mình đã ổn. Một lần nữa tôi lại không nghĩ nhiều về điều đó. Nhưng càng ngày càng có nhiều những việc như vậy diễn ra. Có vẻ như anh gặp khó khăn khi cố gắng di chuyển đến một vị trí khác trên giường. Anh cũng lên xe đạp rất chậm. Anh bẻ lái một cách khó khăn khi đạp xe, đặc biệt là lúc tăng tốc. Trí nhớ của anh suy giảm nhanh chóng. Anh ấy quên ngay bài giảng mà anh vừa học trong 30 phút. Thậm chí anh ấy không nhớ đã ăn gì chỉ vài phút sau bữa trưa. Là một thợ nề, nhưng anh không thể nhớ làm cách nào để xây một cái lò sưởi bằng gạch đơn giản. Trên lưng anh có hàng chục các nốt màu đỏ nhạt, nhưng chúng chuyển thành màu đen khoảng hai tuần trước khi anh qua đời. Anh cũng có những nốt đỏ ở tim. Nó không chuyển sang màu đen mà là màu đỏ đen. Tôi thấy tò mò, nhưng vẫn không nghĩ nhiều về nó. Chỉ đến khi nhìn thấy nắm tro màu đen tôi mới nhớ đến các nốt đỏ của anh. Tôi tự hỏi liệu anh có bị đầu độc trong tù không.

Là người vợ và là đồng tu, tôi có trách nhiệm giúp đỡ, chăm sóc anh, và giúp anh tu luyện. Nhưng tôi đã không giúp đỡ anh chút nào. Thực tế, tôi hiếm khi ở nhà trừ lúc chúng tôi học Pháp nhóm. Tôi về nhà muộn vào ban đêm. Khi ở nhà tôi dành thời gian cho người mẹ già 90 tuổi của tôi, vốn đã lẫn cẫn vì bệnh tật. Đôi lúc khi tôi cố dành thời gian học Pháp, phát chính niệm và trao đổi những thể ngộ trong tu luyện với chồng, tình trạng của anh cải thiện một chút. Nếu không, anh sẽ lại trở nên lờ vờ.

Điều này kéo dài trong khoảng vài tháng. Tình trạng của anh tiếp tục đi xuống. Cuối cùng anh chỉ học Pháp khi học Pháp theo nhóm. Anh không muốn luyện các bài công pháp ngay cả khi tôi bảo anh luyện cùng. Anh thậm chí không trả lời được anh đang luyện bài công Pháp nào. Khi tôi không ở nhà, anh sẽ đi chơi với người thường là hàng xóm hay ngủ ở nhà. Vào các buổi chiều anh đi đến các chợ đêm gần đó và xem các vũ công đường phố hoặc nghe các bài hát trên phố ca ngợi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Mỗi khi tôi tìm thấy anh đang đi chơi ở chợ đêm, tôi bảo anh rằng đó không phải là nơi dành cho những người tu luyện chúng ta. Đôi khi anh thừa nhận điều đó là sai và hứa với tôi anh sẽ dừng lại, nhưng anh quên ngay lời hứa sau đó. Đôi khi anh bối rối như một đứa trẻ: “Anh nên đi đâu nhỉ? Ở nhà thật là chán.” Anh không biết nên làm gì. Tôi không chắc là chủ ý thức của anh yếu hay là các nhân tố xấu từ không gian khác đã kiểm soát, hay cựu thế lực dùi vào sơ hở trong tu luyện của anh, hoặc nhà tù đã làm gì đó để hủy hoại sức khỏe của anh. Dù sao đi nữa anh đã hoàn toàn không cư xử như một người tu luyện. Đôi khi anh còn tồi hơn cả một người chưa bao giờ tu luyện.

Tôi không biết phải làm gì.

Tôi mất niềm tin vào anh. Tình trạng của anh đã làm bộc lộ ra phần yếu kém nhất của tôi. Tôi cố gắng để kiểm soát anh ấy. Khi anh không nghe theo lời khuyên của tôi hoặc làm điều gì sai, tôi sẽ cằn nhằn và la hét với anh ấy. Một hôm tôi đã bực đến nỗi tát anh ấy hai cái vào mặt. Sau khi bình tĩnh lại, tôi hỏi liệu tôi có làm tổn thương anh hay anh có tức giận với tôi không. Nhưng  anh không nhớ là tôi đã tát anh! Anh nói rằng không tin là tôi đã tát anh ấy! Khi tôi bảo anh tôi thực sự đã tát, anh cười vào mặt tôi và nói: “Ôi bà già. Thật là nhẫn tâm.”

Tôi bật khóc. Làm sao tôi có thể ác đến vậy. Tôi là người tu luyện, thế mà tôi không có được lòng tốt hay sự từ bi cơ bản nhất. Tôi là loại người tu luyện nào vậy? Chẳng phải tôi đang đứng về phía tà ác để giúp chúng làm những việc xấu xa? Tim tôi đau nhói khi nghĩ về điều đó. Tôi vô cùng hối tiếc về những gì mình đã làm. Tôi đau đớn trong lòng và tự trách mình. Tôi thường ước tất cả chỉ là một giấc mơ. Suy cho cùng tôi thường rút ra được bài học từ những giấc mơ của mình. Nếu đây là một giấc mơ, tôi sẽ có cơ hội để làm mọi thứ tốt đẹp. Nhưng không thể được nữa rồi. Đó chỉ là mộng tưởng.

Tôi ngộ ra từ Pháp rằng không gì xảy ra một cách ngẫu nhiên. Không có can nhiễu nào là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Can nhiễu không phải là một vấn đề nhỏ. Chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cuối năm 2004. Anh đã tu luyện khoảng hơn một năm trước khi bị kết án bốn năm tù. Anh đã không học Pháp hoặc tu luyện một thời gian dài trước khi bị vào tù. Anh chỉ nhận thức được Pháp Luân Công là tốt một cách cảm tính. Anh chấp nhận Pháp Luân Công. Anh tin vào Pháp Luân Công. Anh rất thích thú tu luyện Pháp Luân Công, nhưng anh không hiểu Pháp một cách lý tính. Anh không hiểu nhiều về tầm quan trọng của tu luyện, về hướng nội, hoặc về loại bỏ các chấp trước trước khi anh bị vào tù. Anh thậm chí không hiểu thế nào là cựu thế lực. Anh không còn là chính mình sau khi được thả ra. Đó là lý do tại sao anh rất chậm tiến bộ trong tu luyện. Anh không biết cái gì làm hại mình khi bị cựu thế lực dùi vào sơ hở, nói gì đến việc phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu của cựu thế lực. Anh chỉ cố gắng chịu đựng như một người thường.

Là người vợ và cũng là đồng tu, tôi là người có điều kiện tốt nhất để giúp đỡ anh, nhưng tôi đã không giúp đỡ. Thay vào đó, đôi khi tôi làm anh tồi tệ hơn. Khi tôi quan tâm đến anh, đó chỉ là sự quan tâm miễn cưỡng. Tôi không giúp anh cải thiện thể ngộ về Pháp hoặc chính niệm. Tôi không giúp anh tăng cường chính niệm. Tôi đã không kiên nhẫn. Tôi bảo anh ấy nên làm gì. Tôi đã vui khi anh tiến bộ. Tôi đã quở trách, chỉ trích hoặc nóng nảy khi anh kém đi. Tôi, cũng đã bước đi trên con đường do cựu thế lực an bài.

Đó là một bài học đau đớn, nhưng giờ đây tôi đã minh bạch hơn. Cuối cùng tôi nhận ra tu luyện nghiêm túc như thế nào. Tôi cũng nhìn thấy tình trạng tu luyện thực sự của mình. Tôi đã không tu luyện tinh tấn. Tôi hành động như một người thường đối với chồng. Tôi không thể hiện sức mạnh của Pháp ở những thời khắc quan trọng. Thay vào đó, tôi bộc lộ nhiều chấp trước, tình cảm và ma tính. Tôi đã làm Sư phụ thất vọng và các chúng sinh thất vọng.

Tôi đã học được bài học theo cách đau đớn nhất. Không có cơ hội để bắt đầu lại. Tuy nhiên có nhiều đồng tu đang đối mặt với bức hại cần chúng ta giúp đỡ. Đặc biệt những đồng tu được ra khỏi tù gần đây rất cần sự quan tâm và giúp đỡ của chúng ta. Tôi viết bài chia sẻ này để các đồng tu rút ra bài học từ tôi, vượt qua an bài của cựu thế lực, và thực sự đạt được mục tiêu chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Xin từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp trong hiểu biết hạn hẹp của tôi.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/4/丈夫突然离世给我的沉痛教训-270604.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/13/138493.html

Đăng ngày 15-04-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share