Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 04-01-2013] Vì cha tôi là một “lão Hồng quân” – như người ta vẫn gọi – nên tôi đã vào làm việc trong ngành công an sau khi tốt nghiệp, mặc dù nó không có liên quan gì đến chuyên ngành của tôi. Tôi là chỉ huy cấp 2, là cấp cao nhất của nữ cảnh sát trong thành phố tôi sinh sống. Hiện tại tôi đã nghỉ hưu.

Tìm lại niềm hy vọng trong khi đã mất lòng tin vào xã hội

Đối với các vụ án, tôi đều quang minh chính đại, làm việc một cách công bằng. Tôi rất ghét phải thấy nạn tham ô trong xã hội. Một ngày nọ, đội trưởng của một nhóm lao động ở một thành phố khác đã có những hành động du côn ở thành phố của chúng tôi. Vụ việc của anh ta đã được chuyển cho tôi thụ lý. Trong khi tôi còn chưa kịp xử lý vụ việc thì một thành viên trong nhóm đã tát vào mặt tôi. Sau đó, Bí thư thành ủy đã ra lệnh phóng thích anh ta vì họ có mối quan hệ nhất định nào đấy. Tại sao tôi phải chịu đựng nỗi uất ức này? Tôi đã kiện vị Bí thư này và cả người đã đánh tôi. Tôi nộp đơn kiện cho cấp chính quyền hết lần này đến lần khác. Và họ cũng cử các tổ công tác đi điều tra hết lượt này đến lượt khác. Mỗi lần như vậy, những người này đều nhận hối lộ và không động đến vị Bí thư kia. Tôi đã dùng đến ảnh hưởng của gia đình và viết đơn gửi cho một thành viên khác của Thường ủy Trung ương. Chính quyền lại cho người đi điều tra, nhưng những người đó khi về lại viết các bản báo cáo sai sự thật. Tôi cảm thấy rất chán nản. Tôi đã bị tấn công tại nơi làm việc, mà thủ phạm vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Mặc dù tôi có gia thế rất mạnh, nhưng vẫn bị ngược đãi như vậy. Làm sao một người dân bình thường có thể sống nổi đây? Tôi cảm nhận rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc không có hy vọng gì nữa. Tôi bắt đầu đi vào Phật giáo. Tuy nhiên, không lâu sau tôi lại phát hiện “Phật giáo” đã không còn là nơi tịnh độ nữa. Tôi thấy vô cùng thất vọng.

Khi Pháp Luân Công được hồng truyền ra công chúng, các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn đã khiến tôi rất chấn động trong tâm. Tôi đã tìm đến các điểm luyện công và các học viên Đại Pháp. Cuối cùng, tôi đã quyết tâm đến Bắc Kinh và có được một cuốn Chuyển Pháp Luân từ trụ sở của Bộ Tổng Tham mưu, thông qua các chiến hữu của cha tôi.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại hội giao lưu Quốc tế tại Bắc Kinh”

“…chư vị đắc được Pháp này là điều không hề dễ dàng. Có lẽ những gian khổ trong nửa trước của cuộc đời chư vị đều là để [cho chư vị] đắc được Pháp này. Đây là phần mà chư vị biết, còn có những phần chư vị không biết, có lẽ trong những đời trước của chư vị hay thậm chí là một khoảng thời gian còn lâu hơn thế nữa, chư vị đã chịu đựng và trải qua gian khổ để đắc được Pháp này.” (tạm dịch)

Tôi cảm nhận rằng Sư phụ như đang nói với tôi vậy. Tôi đã khóc. Vào lúc đó, tôi đã bắt đầu con đường tu luyện của mình.

Đi thỉnh nguyện trong đồng phục cảnh sát

Từ một Phật tử ngoan đạo trở thành một đệ tử Đại Pháp chân tu thực thụ, tôi cảm thấy rất vui. Khi chính phủ đàn áp Pháp Luân Công, tôi đã không hề nao núng quyết đứng lên duy hộ và bảo vệ Đại Pháp. Vào ngày 25 tháng 04 năm 1999, tôi mặc trang phục cảnh sát và tới Bắc Kinh. Tôi cho tất cả mọi người nhìn thấy điều này để thể hiện quan điểm của tôi về cuộc bức hại và sự kiên định của tôi với trách nhiệm duy hộ Đại Pháp. Ngày hôm sau, có một số cảnh sát đuổi theo các học viên Đại Pháp. Họ không biết chạy trốn ở đâu và chạy gần đến phía tôi. Lúc đó, tôi đang đứng trước cửa một nhà hàng. Tôi kêu họ ngồi xuống một cái bàn. Rồi trả tiền cho chủ nhà hàng để gọi cho mỗi học viên một tô mì. Một vài đồng tu đã khóc. Tôi nói: “Mọi người xin đừng khóc. Hãy ăn đi!” Sau đó, tôi ra đứng ngoài cửa để trông chừng cho họ. Cảnh sát không hề hỏi gì khi nhìn thấy tôi đứng đó trong trang phục cảnh sát. Khi quay về, một người đàn ông trung niên đến nói với tôi: “Bỏ đồng phục của cô ra ngay.” Tôi trả lời: “Tôi là cảnh sát.” Anh ta nói tiếp: “Cô đã nghỉ hưu rồi. Cô đâu còn là cảnh sát nữa.” Tôi liền cởi bỏ trang phục cảnh sát ra, cất xuống dưới gối. Ngay sau đó cảnh sát chạy đến. Họ đang muốn tìm người đã mặc trang phục cảnh sát. Lúc đó tôi đã mặc trang phục bình thường rồi. Họ không tìm thấy gì cả. Tồi thầm cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ mình.

Ra lệnh cho mật vụ bất động tại chỗ

Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đã thuận theo tiến trình Chính Pháp, đặt qua một bên tất cả những tự kỷ cá nhân và đứng ra cứu độ chúng sinh. Ở nhà, tôi cũng giảng chân tướng cho con trai tôi. Con tôi cũng giúp tôi làm tài liệu chứng thực Pháp sau khi biết được chân tướng của cuộc bức hại. Tôi cũng giảng rõ sự thật cho một uỷ viên trong văn phòng. Sau khi biết sự thật, ông đã thực hiện tam thoái. Ông cũng không còn cản trở tôi giảng thanh chân tướng nữa. Môi trường để cho tôi giảng chân tướng cũng được mở rộng. Tôi giảng rõ sự thật, phát các tài liệu như tờ rơi và áp phích về Pháp Luân Công tại các khu chợ, đặt lên xe hơi, phân phát ở các vỉa hè, công viên, và chợ sáng. Tôi đi khắp nơi, chỉ cần nơi nào có người là tôi tới.

Một ngày nọ, khi tôi đang treo tài liệu Đại Pháp lên tường thì một bàn tay đột ngột chạm vào lưng tôi và chụp lấy tay tôi. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một tay công an. Ông ta nói: “Đi!”. Tôi liền nảy ra một suy nghĩ. Tôi chỉ lên tấm áp phích trên tường và nói: “Đây là cái gì vậy nhỉ?” Anh ta liền thả lỏng tay và nhìn vào tấm áp phích và đọc nó. Tôi liền xuất niệm: “Anh chỉ là mật vụ; sao có thể khống chế được tôi? Đứng lại đây ngay! Không được cử động!” Anh ta thật sự đã không thể di chuyển. Ngón tay anh ta vẫn còn chỉ lên tấm áp phích trên tường, thế là tôi đã về nhà an toàn.

Tuy nhiên, sau đó anh ta vẫn còn can nhiễu tôi. Anh ta thường đợi tôi ở ngoài lối vào nơi tôi ở và can nhiễu đến việc tôi ra ngoài cứu người. Tôi liền phát chính niệm và nghĩ rằng anh ta cần phải bị trừng trị. Sau một thời gian, anh ta biến mất. Vợ của anh ta đã bị rối loạn thần kinh. Còn anh ta thì gặp vấn đề trong công việc nên bị sa thải. Anh ta đã phải bán nhà và di chuyển đến một nơi hẻo lánh.

Vận mệnh của một người chủ tiệm đã được cải biến

Trong khi giảng chân tướng cứu độ chúng sinh, tôi đã trải qua nhiều câu chuyện rất sinh động. Dưới đây là câu chuyện về một người chủ tiệm.

Cô ấy có một cửa hàng ở gần nhà tôi. Tôi thường ghé qua chỗ cô ấy mua đồ. Tôi cũng đã giảng chân tướng cho cô, nhưng cô ấy đã không nghe. Tôi nhận thấy cô ấy thường hay cau mày và không vui. Mẹ cô kể với tôi rằng: “Nó đã có thai vài lần, nhưng lần nào cái thai cũng bị sảy. Nó đã cố gắng rất lâu rồi mà không thành công.” Tôi giảng sự thật cho cô một lần nữa và nói với cô ấy rằng cô ấy sẽ được ban phúc nếu cô luôn thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cô ấy vẫn tỏ ra hoài nghi.

Một vài ngày sau, tôi đến cửa tiệm cô ấy và thấy mẹ cô phải tiếp khách hàng thay cô. Cô ấy đang ngồi khóc ở một bên. Tôi hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra. Người mẹ kể cho tôi: “Nó mới có thai nhưng lần này thai nhi lại nằm ở vị trí không tốt và có khả năng không giữ được.” Tôi liền nói: “Đừng sợ. Chỉ cần cô nghe lời tôi nói, niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’ Cô nhất định sẽ nhận được điều tốt lành. Tôi không lừa cô đâu. Và cũng không hề lợi dụng cô.” Cô ấy đã đồng ý.

Sau đó khi tôi tới thăm cô, cô ấy đã tươi cười và nói với tôi rằng: “Thai nhi đã an toàn rồi và đang phát triển rất tốt. Công việc làm ăn của tôi cũng tốt nữa. Những hàng hoá tồn lâu ngày nay cũng bán sạch. Hàng ngày tôi còn bận rộn đếm tiền nữa.” Tôi liền nói: “Có được điều này là bởi vì cô đã niệm theo những lời đó một cách thành tâm nên Sư phụ đã quản cô.” Bây giờ cô ấy đã có một bé gái rất xinh xắn.

Tâm đại nhẫn đã hóa giải mọi hận thù

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi uống rượu bia và hút thuốc rất nhiều. Nhìn tôi luôn rất nghiêm nghị trong công việc. Nhiều tội phạm rất sợ mỗi khi nghe tên tôi. Mỗi khi họ bị bắt, họ thường nói họ là con trai tôi, nên những tay công an tham ô lại thả cho họ đi. Về sau, họ hỏi tôi có bao nhiêu con cái. Sau khi nghe những việc đã xảy ra, tôi nói: “Hãy xử họ thật nghiêm. Tôi chỉ có một người con trai duy nhất và nó không bao giờ phạm pháp hết.” Tôi rất căm ghét tội phạm và coi họ như kẻ thù và không bao giờ nhượng bộ.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã hoàn toàn thay đổi. Sư phụ yêu cầu chúng ta phải hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi cần phải nhẫn hơn khi xử lý vấn đề; và thật sự, thực hiện được “nhẫn” lại là khảo nghiệm rất lớn của tôi. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng:

“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công [loại] gì vậy?”.

Trong quá khứ, tôi thường đánh chửi người khác. Sau khi tu luyện, tôi đã nghe theo lời giảng của Sư phụ và hoàn toàn thay đổi bản thân. Thật sự là rất khó cho tôi, nhưng dù khó thế nào, tôi cũng lắng nghe lời Sư phụ dạy bởi vì tôi xem mình là một đệ tử Đại Pháp.

Một ngày nọ, hàng xóm ở kế bên nhà tôi gắn một máy điều hoà. Họ khoan một cái lỗ lên tường nhà tôi. Tôi nói với người thanh niên đang khoan lên nhà tôi rằng hãy chuyển qua chỗ khác. Người con trai của hàng xóm nghe thấy tôi nói thì chửi thề bằng lời lẽ rất thô tục. Tôi cảm thấy rất buồn bực. Tôi nghĩ: Tôi còn lớn tuổi hơn mẹ cậu, sao cậu có thể thô lỗ như vậy? Những lời chửi thề của cậu ta khiến rất nhiều người để ý. Tôi vẫn ở trong nhà không ra ngoài. Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng: “Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính” (Thế nào là Nhẫn?” – Tinh tấn yếu chỉ I). Vì vậy dù cho cậu ta nhỏ tuổi thế nào, tôi cũng không đáp trả lại. Tôi chỉ thực sự muốn vượt qua vấn đề của tâm đại nhẫn. Tuy nhiên, cậu ta vẫn không hề ngừng lại mà còn nghĩ là tôi sẽ trả thù cậu ta. Tối hôm đó, cậu ta đã đánh giám đốc của sở vệ sinh đến thăm mẹ cậu ta. Sau đó, cậu ấy đã bị trừng phạt. Mẹ cậu ta bị bệnh nặng và không thể tự lo cho bản thân được. Bà ấy bị ngã ở ngoài đường. Tôi đã đỡ bà ấy dậy và bà rất xúc động. Con trai tôi hỏi: “Mẹ có đang ‘tiếp tay cho giặc’ không vậy?”  Tôi nói với con tôi rằng: “Một đệ tử Đại Pháp không bao giờ có kẻ thù. Mà thậm chí còn tha thứ cho họ bằng tấm lòng quảng đại. Mục đích của mẹ là cứu bà ấy.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/4/二级女警督的修炼故事-266631.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/9/138415.html

Đăng ngày 12-04-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share