Bài của một học viên tại tỉnh Hồ Nam

[MINH HUỆ 15-10-2006] Tôi đã đọc nhiều bài viết trên Minh Huệ Tuần báo bàn về ‘tuyệt thực’. Tôi nghĩ là tôi có một sự hiểu biết khác, vì vậy tôi viết xuống đây để chia sẻ với mọi người.

Khi tôi bị bắt tôi hiểu rằng tôi không nên ăn đồ ăn cung cấp bởi tà ác. Khi tôi chọn không ăn đồ ăn mà chính quyền cung cấp, tôi đang dùng một phương cách hòa bình để chống lại sự giam cầm bất hợp pháp của tôi. Theo tôi hiểu, khi tôi ăn đồ ăn mà một người nào cống hiến, họ phải là một người thành thật, tốt, không một điều kiện gì hoặc chờ đợi gì sự đền bù. Hơn nữa, sự ăn phải là đúng nơi và đúng lúc. Sư phụ dạy chúng ta trong Chuyển Pháp Luân: : “Không mất, không được. Muốn được, người ta phải mất.” Là điều đương nhiên khi chúng ta cố làm người tốt trong xã hội và đạt được miếng cơm bằng làm việc nặng nhọc. Nhưng sau khi chúng tôi bị bắt, họ nuôi ăn các học viên như là thú vật. Họ cố điều động chúng tôi qua hình phạt và tra tấn độc ác, dùng mọi cách mà họ muốn. Đôi lúc, họ cả giết chết các học viên nếu họ cảm thấy điều đó cần. Phải vậy không? Vậy, tại sao chúng ta phải ăn đồ ăn của họ?

Lần đầu tôi tuyệt thực tại một trại lao động, một số chúng tôi không ký trên trên tờ tuyên bố quyết định kết án chúng tôi đến trại lao động cưỡng bức: chúng tôi không nhìn nhận trại lao động. Kết quả là, các lính canh xúi dục bốn năm tù nhân ma túy chụp lấy bàn tay của mỗi học viên và bắt họ ấn dấu tay. Các dấu tay của tất cả các học viên đều lấy như vậy trừ tôi ra, vì tôi là người học viên duy nhất đang tuyệt thực. Lâu lâu họ phạt chúng tôi bắt đứng, ngồi trên những cái ghế nhỏ xíu, hoặc đi ra thể thao mỗi khi họ muốn. Nếu chúng tôi không vâng lời, có người sẽ kéo lôi các vị, xô đẩy các vị, hoặc đánh đập các vị, vì vậy chúng tôi không còn cách nào khác hơn là nghe theo lời họ. Đó là vì sao theo sự hiểu biết của tôi là khi chúng ta ăn đồ ăn của họ, chúng ta phải mất đi các quyền lợi của chúng ta và đặt chúng ta dưới sự kềm chế hoàn toàn của tà ác

Sư phụ có nói trong Chuyển Pháp Luân: “Vật chất và tinh thần cùng là đệ nhất tính.” Vì tôi không làm tốt, tà ác đã lợi dụng chỗ sơ hở của tôi, và tôi đã bị tù bất hợp pháp. Nhưng, tôi chọn không ăn đồ ăn của họ hoặc đi theo lời điều động của họ. Đó là sự hiểu biết của tôi và điều mà tôi làm. Đôi lúc họ cả mang mặt giả dối để lừa tôi nói những thứ như là: “Nếu chị không muốn ăn đồ ăn của trại lao động cưỡng bách, tôi có thể dùng tiền của tôi để mua một hộp đồ ăn cho chị từ bên ngoài và tôi cũng có thể mua cho chị một ít trái cây.” Tôi từ chối tất cả. Dĩ nhiên, tôi không có cái tinh thần tranh đua và tôi không đấu với ai. Tôi chỉ là yên lặng kiên trì. Khi tôi tiếp xúc với những người chung quanh, tôi luôn giữ một trái tim thiện lành. Lúc bấy giờ họ không cố gắng quá để ép ăn tôi nữa. Họ bắt đầu cảm thấy tội nghiệp tôi, và có người còn nói: “Chị còn mạnh hơn bất cứ người lính canh nào trong cái trại lao động cưỡng bức này.” Các tù nhân quanh tôi bắt đầu thành thật thuận hòa với tôi. Họ cả khuyến khích tôi, giặt áo quần cho tôi, lấy nước nóng cho tôi, v.v. Vì tôi kiên trì, môi trường của tôi thăng tiến lớn lao bằng nhiều cách.

Đối với một người thường, ‘tuyệt thực’ là điều không tưởng tượng nổi. Tôi tuyệt thực ba lần. Lần đầu kéo dài hơn năm tháng, lần thứ nhì kéo dài hơn một tháng, và lần thứ ba hơn hai tháng. Mỗi lần, tôi gần chết. Trong kỳ tuyệt thực lần đầu, tôi xuống cân chỉ còn hơn 60 jin (khoảng 70 pounds), và nội tạng của tôi bắt đầu không còn làm việc. Trong kỳ tuyệt thực lần thứ nhì và lần thứ ba, tôi phát bệnh tim (coronary), và bị đưa đi phòng cấp cứu. Mỗi lần tôi tuyệt thực, tôi rất đau đớn. Các chấp trước con người của tôi nổi lên, với những tư tưởng như là: “Nếu tôi chết thì sao?” Tất cả những chấp trước con người, kể cả chấp trước về cái chết và tất cả các ham muốn con người khác dằn vặt tôi. Tôi cảm thấy đau buồn vô biên. Tôi tự nghĩ: “Khi nào điều này kết thúc?” Nhưng, tôi tự nhắc nhở rằng tôi là một học viên, một học viên Đại Pháp. Khi thật sự đối diện với cái chết, tôi đi theo đòi hỏi của Đại Pháp để tự an ủi và tích cực xô đuổi và tiêu trừ tất cả những tư tưởng không đúng đắn. Kết quả, cả cho dù tôi tuyệt thực trong những thời gian lâu, và các kẻ tra tấn tôi nghĩ rằng tôi không ổn về thể chất, nhưng đôi mắt tôi vẫn tinh anh và đầy sức khỏe, và tôi vẫn nói chuyện bình tĩnh và mạch lạc.

Mỗi lần sau khi tôi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức, tôi bị bệnh tiêu chảy mỗi khi tôi ăn đồ ăn vào. Tôi bị ói mửa và tóc rụng. Tôi bên bờ cái chết trong mỗi giây phút. Nhưng tôi không lo. Tôi ăn, làm sáng tỏ sự thật, và không bao giờ tìm lý do để không làm những gì tôi phải làm. Tôi không nằm dài trên giường một ngày nào cả, và tôi không bao giờ cảm thấy rằng sự tuyệt thực sẽ làm hại tôi cách nào. Trong một thời gian ngắn, sức khỏe của tôi bắt đầu tiến bộ. Tôi trước là một người khỏe mạnh, và bây giờ tôi vẫn còn cân nặng khoảng 120 jin (khoảng 133 pounds).

Dĩ nhiên, luật vũ trụ không một chiều, nó là toàn vẹn. Các tầng khác nhau có Pháp khác nhau. Giờ không phải lúc để khuyên mọi người tuyệt thực – đây là lúc để giải thể hoàn toàn cuộc bức hại các học viên Đại Pháp trong các trung tâm cầm cố, trại lao động cưỡng bức và nhà tù, và đây là lúc để cho cuộc bức hại chấm dứt. Khi một học viên bị bắt, họ phải cố ra khỏi tình trạng đó bằng chính niệm, cái chính niệm mà Sư phụ dạy chúng ta phải có, như vậy cuộc bức hại sẽ không còn tồn tại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/10/15/140137.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/10/29/79421.html
Đăng ngày 12-8-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share