Bài viết của Phục Nhất Tân, Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-06-2008] Sư Phụ đã nhiều lần giảng cho chúng ta rằng người tu luyện phải hướng nội bất cứ khi nào gặp phải mâu thuẫn. Nhưng dù đã tu luyện hơn mười năm, mãi đến hôm nay, tôi mới hiểu thấu ý nghĩa của việc hướng nội.
Tôi là người thích khoe khoang, và dễ ghen tỵ. Tôi hay cạnh tranh với người khác và còn có nhiều tâm chấp trước khác nữa. Tôi giờ đã ngoài 40, và trước khi trở thành người tu luyện, tôi có nhiều bệnh tật. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998. Sư Phụ đã thanh lọc thân thể cho tôi và mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Từ lúc đó, tôi đã nguyện sẽ kiên định tu luyện đến cuối cùng, và tín Sư tín Pháp. Tôi cứ nghĩ mình rất tinh tấn trong mười năm qua, nhưng tôi cảm thấy dù cố gắng đến đâu, cứ ba đến năm ngày Sư Phụ lại điểm hóa cho tôi nhận ra những thiếu sót trong tu luyện của mình.
Tối qua, chồng tôi bỗng nói mấy lời làm tôi thức tỉnh. Tôi nghiêm túc nói với chồng tôi: “Mấy ngày qua, anh lại buông lơi rồi. Mỗi ngày anh chỉ đọc Pháp có vài trang, và tập mỗi ngày một bài. Làm sao anh có thể tiếp tục như vậy được?”
Chồng tôi đáp lại: “Em nghĩ em dành nhiều thời gian học Pháp và luyện công hơn là em tốt hơn anh sao, nhưng người tu luyện không nên hành xử như thế. Em chỉ nhìn vào khuyết điểm của người khác. Em cũng nên cố gắng nhìn vào đức tính tốt của họ. Anh không thấy em tôn trọng đức tính tốt của người khác và em không nhận ra những người đó còn tốt hơn em. Anh chưa bao giờ cảm thấy rằng anh tốt hơn em. Anh luôn cảm thấy rằng em tốt hơn anh. Còn em? Có phải em luôn thấy rằng mình tốt hơn những người khác không?”
Sau khi nghe những lời này, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về mình. Đúng vậy. Có khi nào tôi thừa nhận người khác tốt hơn tôi chứ? Ngay cả khi tôi sai, tôi cũng cố tìm ra thiếu sót của người khác để che đậy sai lầm của mình, và không để người khác phê bình tôi. Khi tôi nghe những lời phê bình là tôi mất tự chủ. Trước khi tu luyện, tôi là người như vậy, nhưng sau khi tu luyện rồi, tôi đã thực sự thay đổi được bao nhiêu? Hơn mười năm qua, tôi luôn cảm thấy trạng thái tu luyện của tôi tốt hơn những học viên khác. Khi làm tốt, tôi đã biểu hiện tâm hiển thị trước các đồng tu. Khi làm không tốt, tôi lại tìm cách biện hộ cho mình, và lo sợ người khác coi thường. Khi hoàn cảnh tốt, tôi thích đàn đúm và không chú ý gì tới lời nói. Khi hoàn cảnh xấu, tôi lại sợ hãi, buông lơi việc giảng chân tướng và khuyên tam thoái.
Lần hướng nội này đã khiến tôi vô cùng sốc. Tôi luôn cảm thấy mình tu luyện rất tốt, vậy tại sao tôi vẫn còn nhiều nhân tố xấu đến vậy? Tại sao tôi vẫn còn tranh luận đúng sai với người khác? Tôi tin đó là do tôi không tu bỏ chấp trước căn bản vào “tự ngã”, và tôi vẫn còn ích kỷ. Khi gặp khổ nạn, tôi thường nghĩ đến mình trước và không thiện với chúng sinh nên mới nảy sinh mâu thuẫn.
Tôi muốn hoàn toàn loại trừ nhân tố ích kỷ khỏi trường không gian của mình. Từ nay trở đi, tôi phải học Pháp nhiều hơn nữa và học cách chân chính hướng nội tìm. Tôi sẽ học hỏi từ các đồng tu khác. Tôi rất biết ơn sự trợ giúp của chồng tôi trong mười năm qua. Tôi cũng biết ơn những đồng tu làm trang Minh Huệ. Tôi sẽ nghe lời Sư Phụ, nỗ lực hết mình để theo kịp tiến trình Chính Pháp và làm tốt ba việc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/6/7/179786.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/emh/articles/2008/6/17/98228.html
Đăng ngày 2-8-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản