Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-7-2008] Tôi đã nghĩ rằng mình biết thế nào là mục đích của giảng sự thật, nhưng chỉ gần đây tôi mới trở nên sáng suốt. Giảng sự thật là để cứu độ chúng sinh, nói một cách khác, là để cứu độ người khác chứ không phải là để đạt được điều gì đó cho bản thân mình, điều này bao gồm cả việc chính lại cảm nhận của mọi người về chúng ta.

Tôi vẫn còn nhớ vài năm trước đây, khi lần đầu học cách sử dụng Internet, tôi đã có thể thiết lập các quan hệ tin tức cho các bạn cùng học và gửi đến cho các bạn những email giảng sự thật về Đại Pháp. Sau những chào hỏi thông thường, tôi đã không nhận ra rằng mình đã để lẫn lộn nhiều chấp trước không thanh tịnh và việc giảng sự thật lúc đó: Các bạn học của tôi biết là tôi nổi trội nhất trong đám, nên họ đều tin tưởng vào tôi và Đại Pháp.

Tôi cũng đã có ứng xử không đúng đắn: Khi một ai đó hiểu lầm Đại Pháp, tôi rất bực, vì tôi thấy khó chịu khi người ta đã không nhận thức, không tin tôi một cách dễ dàng. Tôi trở nên hung hăng và cao giọng. Khi ai đó chỉ cho tôi thấy điều này thì tôi lại thấy đó bình thường, và đặt mình ngang hàng với tiêu chuẩn của người thường. Ai mà có thể giữ nổi bình tĩnh khi bị dồn nén ghê ghớm cơ chứ? Tôi cũng đã than phiền rằng mọi người không chịu nghe phải trái gì cả.

Với những điểm hóa của Sư Phụ, tôi đã bình tâm và suy nghĩ lại. Tôi nhận thấy mình đã để lẫn lộn rất nhiều thứ ích kỉ vào việc giảng sự thật, kết quả là bực mình và bị hiểu lầm, đó đều là do chấp trước của tôi. Một trong những chấp trước bộc lộ hoàn toàn là chấp trước vao danh. Vì các học viên Đại Pháp bị chế độ Trung Cộng nhục mạ, nên tôi muốn chỉnh lại ngay chính cảm nhận tiêu cực của người khác đối với chúng ta. Khi tôi nhận ra chấp trước này, tôi cảm thấy mình đã tiến bộ trong tu luyện và có được nhận thức sâu sắc hơn về việc giảng sự thật.

Giảng sự thật là cứu độ chúng sinh, là những gì chúng ta làm vì người khác, chứ không phải vì bản thân mình. Vậy nhìn từ góc độ này thì người khác dù có nhìn chúng ta thế nào đi nữa cũng không quan trọng. Tôi cảm thấy tinh thần thoải mái khi tôi hiểu ra điểm này.

Trước đây ít lâu, tôi đã gửi đi một số email giảng sự thật, và một số người trả lời đã thoá mạ tôi. Tuy vậy, lần này, tôi chẳng có một cảm giác khổ sở nào cả, và tôi cũng không cáu giận. Khi tôi trả lời một người, tôi chia sẻ hiểu biết dưới cách nhìn nhận của anh ấy, và kết quả là anh ấy đã hoàn toàn thay đổi và nói anh phản đổi Trung Cộng. Tôi vẫn bất động tâm dù thấy sự thay đổi đó vì tôi đã nói sự thật từ tâm của mình và tôi không cần một thứ gì từ anh ấy cả. Tại sao tôi đã bực tức? Bực tức là kết quả khi tôi không đạt được cái mà tôi muốn. Khi chấp trước bị đụng chạm, cảm giác đau đớn, phản ứng cảm thấy mình không vui đã che phủ chấp trước này, mà chính đây là điều cần phải loại bỏ với chính niệm cao quí.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/7/9/181711.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/7/25/99225.html
Đăng ngày 1-8-2008; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share