Bài viết của học viên Tiểu Phàm từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-09-2012] Tôi đắc Pháp cùng con trai vào ngày 05 tháng 03 năm 1998. Tôi cảm thấy một trường năng lượng rất mạnh ngay khi tôi bước vào nơi học Pháp. Mọi người ngồi đả tọa trong thế song bàn học Pháp. Hôm đó, chúng tôi đọc Bài giảng thứ tư trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Nước mắt tôi chảy dài trên má khi tôi nhìn thấy hình Sư phụ.

Sau đó tôi hiểu rằng mục đích cuộc sống là quay trở về chân ngã của mình. Năm ngày sau khi tôi đắc Pháp, khi học Pháp, tôi đã nhìn thấy các tiểu Phật xuất hiện trong cuốn sách.

Tôi là một bà mẹ đơn thân. Khi trở thành một học viên, con trai tôi đã 12 tuổi. Để kiếm sống, tôi mở một cửa hàng nhỏ tại nhà. Con trai cùng tôi sống trong một túp lều nhỏ mà trước đây được dùng để nuôi chim bồ câu, và nơi này thật ẩm ướt.

Năm 1998, mưa lớn ào tới, và những căn nhà khác bị ngập. Nước ngập rất sâu trên phố và các trung tâm mua sắm. Người ta thấy túp lều của chúng tôi khô bèn nói, “Thật ngạc nhiên quá. Mưa nhiều vậy mà không chảy vào nhà bạn và nhà bạn khô cong.” Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ cho chúng tôi.

Vào mùa đông, tôi đặt một lò sưởi. Hằng ngày nó ám khói trong lều của chúng tôi, do đó tôi phải mở cửa sổ và cửa ra vào. Khi con trai tôi tan học trở về nhà, căn nhà lạnh lẽo đến nỗi nó không thể ở bên trong. Nửa đêm, thậm chí chai nước còn đóng băng và rạn nứt. Tôi biết rằng tôi phải học Pháp nhiều hơn, do đó hằng ngày tôi đọc ba bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Vào tháng 01 năm 2000, tình hình tài chính của chúng tôi được cải tiến, và chúng tôi rời căn nhà nhỏ mà chúng tôi đã sống trong hai năm qua.

Niềm tin mạnh mẽ vào Sư phụ

Sau khi chế độ Cộng sản bắt đầu bức hại Đại Pháp, con trai tôi bắt đầu bỏ học và thường tới những khu vực chơi điện tử. Bởi vậy giáo viên của nó thường đến gặp tôi. Bất kể tôi cố nói chuyện với con trai như thế nào, nó đều từ chối lắng nghe và tiếp tục trốn học hàng ngày. Mối quan hệ mật thiết trước đây của chúng tôi biến mất, và chúng tôi giống như những kẻ thù.

Một ngày khi tôi về nhà lấy sách và dự một buổi học Pháp. Tôi nhìn thấy một ghi chú con trai tôi để trên bàn có tên tôi trên đó. Nó đã viết, “Con chịu mẹ đủ rồi và con không về nhà nữa. Tạm biệt mãi mãi!”

Đối mặt với khổ nạn đột ngột này, dường như có một tảng đá lớn đè nặng trong tim tôi và tôi khó có thể thở được. Tôi quyết tâm học Pháp, nhưng trên đường về, tôi không thể ngừng khóc. Những lời dưới đây từ bài giảng của Sư phụ cứ vang bên tai tôi:

“Vào thời then chốt khi mà tôi yêu cầu chư vị quyết cắt đứt con người, chư vị lại không có theo tôi rời đi, mỗi một lần cơ hội đều sẽ không trở lại nữa.” (“Nhổ tận gốc” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi tôi trở về nhà, tôi đã tìm thấy một cây đèn pin và đi tới tất cả các khu vực chơi điện tử tìm con trai, nhưng tôi đã không tìm ra nó. Khi tôi trở về nhà, tôi bắt đầu đọc thuộc lòng Pháp, sau đó tôi đọc Bài giảng thứ tư trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Suốt cả đêm đó, tôi có niềm tin vững chắc vào Sư Phụ và có chính niệm vững vàng. Đó là một quá trình lao tâm thực sự để trừ bỏ chấp trước vào tình cảm. Ngày hôm sau, tôi đã tìm thấy con trai mình.

Vào ngày 05 tháng 09 năm 2009, bí thư đảng và trưởng phòng công an tới nhà tôi và bảo tôi tới đồn công an vào thứ Hai. Vào lúc đó, tôi sợ và bắt đầu phát chính niệm, quyết tâm không để tà ác bức hại. Tôi thỉnh cầu Sư phụ bảo hộ tôi. Khi con trai tôi từ trường trở về nhà, nó nói: “Mẹ đừng đi, bởi vì chúng ta không hề phạm tội. Chúng ta không nên tới một nơi như thế.” Tôi biết rằng Sư phụ đang dùng nó để điểm hóa cho tôi và ngay lập tức tôi tăng cường chính niệm. Ngày hôm sau, tôi lấy chổi và tới quét cầu thang ở văn phòng dân cư quận. Bí thư đảng nói với tôi: “Chị đã làm một việc tốt nhưng chị rất ngoan cố. Giờ hãy đi ký biên bản hứa là không tu luyện Pháp Luân Công nữa nếu không tôi sẽ đưa chị tới chính quyền.” Tôi đứng trước bàn làm việc của bà ấy và nói lớn, “Tôi sẽ không đi kể cả chị có kề dao vào cổ tôi. Tại sao tôi phải hứa như vậy?” Bà ấy bất chợt vỗ nhẹ vào vai tôi và cười: “Tôi chỉ lo lắng về phúc lợi cho chị thôi – chị nên kiên trì trong tu luyện cho đến cuối cùng.”

Một hôm, tôi thấy 300 nhân dân tệ ở trên đường. Tôi quyết định đưa nó tới văn phòng dân cư quận và tới gặp người giám sát. Ông ngạc nhiên nói: “Ngày nay hiếm khi gặp người thật thà tốt bụng như chị. Cảm ơn chị.” Tôi đáp: “Xin hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo. Đệ tử Đại Pháp đều sẽ hành xử như thế, và tất cả chúng tôi đều là người tốt.” Sự vụ này lan truyền khắp dân cư trong vùng. Một viên công an mới được bổ nhiệm rất thân thiện tới bắt tay tôi và nói, “Là một người tốt không có gì là sai cả.” Anh ấy nhờ tôi làm người trông trẻ tại nhà anh và đưa đón những đứa con của anh ấy. Tôi từ chối đề nghị này vì tôi đã có việc làm. Tối hôm đó, tôi mơ thấy Sư phụ giúp tôi đẩy một chiếc ô tô để bán những thứ mà chỉ đáng giá năm nhân dân tệ. Sư phụ đưa tôi năm nhân dân tệ, và tôi từ chối nhận. Làm sao tôi có thể nhận tiền từ Sư phụ chứ? Sư phụ từ bi nói với tôi, “Nhận đi, không sao cả.” Sáng hôm sau, khi tôi đang học Pháp, thì có tiếng gõ cửa. Đó là trưởng đồn công an và trưởng phòng nơi làm việc của tôi. Họ nói họ tới thăm những người cá biệt nghèo trong mùa lễ và đưa tôi 300 nhân dân tệ để tiêu trong dịp Tết Nguyên đán. Tôi biết rằng số tiền này là từ Sư phụ.

Thuyết phục mọi người thoái đảng và cứu độ chúng sinh

Năm 2005, Chính Pháp đã bước vào giai đoạn giúp người dân thoái đảng và cùng lúc cứu họ. Tôi tới làm ở một xưởng tái chế. Lúc đầu tôi nói chuyện với ông chủ của tôi cùng vợ ông về việc thoái đảng. Cả gia đình họ đã đồng ý. Tôi đã từng nhặt một cái hộp và 25 nhân dân tệ rơi ra ngoài. Tôi đã đưa nó cho ông chủ tôi. Vào dịp khác, tôi tìm thấy một chiếc nhẫn làm bằng vàng trắng trong một thùng giấy. Tôi đưa nó cho bà chủ và kể từ đó, bất cứ khi nào họ gặp ai, họ đều nói với người đó: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và rằng tu luyện Pháp Luân Công thực sự là một điều tốt.

Người thân của ông chủ cũng sở hữu một xưởng tái chế và cũng nhờ tôi giúp đỡ ở đó, do vậy tôi qua lại giữa hai nơi. Ông mắc bệnh đau tim nặng và tôi nói ông chân thành niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ông vui vẻ chấp thuận lời khuyên của tôi và bây giờ thì sức khỏe của ông trở lại bình thường. Toàn bộ gia đình ông cũng đã tuyên bố thoái đảng.

Một hôm, bố của ông chủ tôi bị nhập viện, và tình trạng của cụ rất trầm trọng. Tôi muốn đi thăm cụ nhưng tôi quá bận với công việc đến nỗi không thể đi được. Tôi đã mua dưa hấu và nhờ ông chủ mang vào cho bố ông. Tôi cũng nhắn với ông chủ rằng hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tâm và hãy giúp ông cụ thoái đảng. Ngày hôm sau, vợ ông mang quả dưa tôi mua vào bệnh viện. Khi bà hỏi ông có niệm trong tâm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” không, cụ gật đầu. Khi bà hỏi ông có muốn thoái đảng không, cụ gật đầu lần nữa. Cuối cùng cụ ăn hết cả quả dưa và được về nhà vài ngày sau đó. Cả gia đình xúc động vô cùng. Một tối, ông chủ tôi mơ thấy rằng ông nhìn thấy tôi ngồi đả tọa trên hoa sen và người tôi bay lên. Tôi nghĩ đây là triển hiện của một vị Thần trong thế giới con người. Sư phụ đang chỉ cho ông thấy mặt tu luyện của tôi và cũng khích lệ tôi.

Năm 2008, tôi cùng với một học viên 78 tuổi phát tờ rơi, dán thông tin giảng chân tướng trong công chúng và giúp mọi người thoái đảng trực tiếp.

Tôi đã đi trên con đường tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp trong hơn mười năm. Trong suốt thời gian này, tôi đã làm việc ở mười nơi. Tâm tính của tôi đã ôn hòa và tôi đã trừ bỏ nhiều tâm chấp trước người thường.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/15/得法破迷-262823.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/28/135617.html
Đăng ngày 29-11-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share