Bài viết của Ngọc Tuệ, một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26 – 08 – 2012] Chồng tôi là trưởng đồn công an. Anh ấy đã từng là người nóng tính, đối xử tệ với tôi và thường đánh đập tôi. Có lần anh ấy đánh tôi đau đến mức tôi không thể khép chặt môi và nói được rõ ràng. Khi chị dâu tôi đến thăm chúng tôi, chị ấy đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân để tôi đọc. Sau khi đọc hết quyển sách và hiểu được ý nghĩa đích thực của cuộc sống, tôi hiểu rằng đây chính là điều mà tôi đang tìm kiếm. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Chứng kiến những thay đổi của tôi, chồng tôi cũng bắt đầu đối xử với tôi tốt hơn.
Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, trưởng phòng công an đã yêu cầu chồng tôi tập hợp tất cả các học viên địa phương đến đồn công an để họp. Nhiều học viên đã đến. Viên trưởng phòng sau đó đã yêu cầu chồng tôi giam tất cả các học viên và không cho ai về nhà. Chồng tôi rất băn khoăn và đã tranh luận với sếp của mình. Anh ấy nói: “Tôi sẽ không làm những việc như vậy. Tôi sẽ xin nghỉ việc nếu ông ép tôi phải thực hiện”. Vì chồng tôi rất cương quyết nên vị sếp đã quyết định để tất cả học viên về nhà. Các học viên địa phương đã cảm ơn chồng tôi vì sự can đảm và những nỗ lực của anh ấy trong việc giúp đỡ họ.
Một lần khác, chồng tôi được thuyên chuyển đến làm trưởng một trại tạm giam. Anh ấy đã tình cờ gặp hai học viên lớn tuổi đang bị giam giữ ở đó và nói với tôi về tình huống của họ. Anh nói anh thường xuyên đưa họ thức ăn và trao tận tay họ các tài liệu mà gia đình họ mang đến.
Khi ngày càng có nhiều học viên bị giam giữ, bị đưa tới các trại lao động và bị tra tấn, chồng tôi lo rằng tôi cũng sẽ bị bắt. Anh ấy lại bắt đầu đánh tôi và không cho tôi tu luyện. Một vài lần anh ấy đã cố gắng hủy những quyển sách Đại Pháp của tôi, nhưng mỗi lần như vậy tôi đều giành lại quyển sách từ anh ấy và ngăn anh ấy làm những việc xấu. Anh la mắng tôi khi tôi về muộn sau khi mua thức ăn, đưa bọn trẻ đi học hay có những cuộc trao đổi ngắn ngủi với các học viên khác. Anh ấy cư xử như vậy hàng ngày. Cũng có lúc anh ấy khóa cửa suốt ngày đêm khiến tôi không thể đi ra ngoài. Thời điểm đó không khí trong gia đình tôi rất căng thẳng.
Sư phụ giảng rằng không có gì xảy ra một cách vô duyên, vô cớ vì vậy tôi bắt đầu hướng nội tìm để hiểu tại sao điều đó xảy ra với tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đã không quan tâm đến chồng tôi. Tôi không quan tâm đến cảm xúc của anh ấy, tôi coi thường anh ấy và hiếm khi nói với anh ấy. Tôi đã tách tôi ra khỏi gia đình của mình, điều đó làm anh thất vọng và tức giận. Sau khi học Pháp càng nhiều, tôi trở nên bình tĩnh và kiên nhẫn hơn. Tôi giảng chân tướng cho chồng tôi và bảo anh ấy đọc các tài liệu giảng chân tướng.
Chồng tôi dần thay đổi thái độ và cách cư xử, thậm chí anh còn thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Không khí trong gia đình tôi từ từ thay đổi. Chồng tôi không còn đánh mắng hay cố gắng để kiểm soát tôi và anh ấy đã chào hỏi những học viên khi họ đến thăm tôi. Khi các học viên nhìn thấy sự thay đổi của chồng tôi, họ rất mừng cho anh ấy. Giờ đây chúng tôi có thể chia sẻ kinh nghiệm trong chính ngôi nhà của tôi, điều mà chúng tôi chưa bao giờ làm trước đây do công việc của chồng tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/26/当派出所所长的丈夫变了-262006.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/25/135584.html
Đăng ngày: 22-11-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.