Bài viết của một học viên trẻ tuổi ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-09-2012] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2010 khi đang học lớp tám tại trường trung học cơ sở. Mặc dù tu luyện chưa lâu, tôi luôn mong muốn theo kịp Chính Pháp, làm tốt ba việc và trở về ngôi nhà thật sự của mình cùng với Sư phụ.

Tu luyện tâm tính, giảng rõ sự thật và cứu người

Tôi sẽ nói với các bạn cùng lớp của tôi về Pháp Luân Đại Pháp bất cứ khi nào có cơ hội và nhắc với họ hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” và rằng họ sẽ có một tương lai tốt đẹp sau khi thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Một số bạn cùng lớp đã thoái, nhưng một số khác không bằng lòng. Tôi hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước. Tôi đã chấp trước tình cảm và không muốn những người bạn tốt của tôi bị đào thải. Tôi có chấp trước sợ hãi và sẽ bảo họ không nói với người khác những gì tôi đã nói với họ. Tôi cũng đã có tính ích kỷ khi tôi giảng rõ sự thật, với hy vọng rằng tôi có thể trở về nhà với Sư phụ chứ không phải vì tôi từ bi cứu độ chúng sinh. Sau khi tôi phát chính niệm để loại bỏ những chấp trước này, hầu như tất cả các bạn gái trong lớp của tôi đã thoái ĐCSTQ.

Tôi đã không giảng rõ sự thật cho các bạn trai trong lớp của mình bởi vì tôi nghĩ rằng họ không tốt và sẽ rất khó để nói chuyện với họ. Các bạn trai và gái trong lớp học của tôi tất cả đều là chúng sinh, và trách nhiệm của chúng ta là trợ Sư Chính Pháp và cứu người. Tôi nên cứu tất cả họ. Ngoài ra, nếu tôi tu luyện tốt, trường năng lượng của tôi sẽ điều chỉnh hết thảy các trạng thái không đúng đắn và tịnh hóa tâm trí của họ.

Là một học viên trung thực

Tôi đã đến thư viện để mượn một số sách cho lớp chúng tôi đọc. Khi tôi phân chia sách cho các bạn trong lớp, một học sinh không nhận được. Tôi nghĩ rằng tôi đã rơi mất trên đường đi, vì vậy tôi đã đưa cuốn sách của tôi cho bạn ấy. Bởi vì tôi luôn báo đúng số lượng cuốn sách mà tôi đã mượn, người thủ thư ở thư viện luôn tin tưởng tôi và không bao giờ đếm những cuốn sách khi chúng tôi trả lại. Nếu tôi không nói với cô ấy rằng một quyển trong đó đã bị mất, tôi sẽ không phải nộp tiền phạt. Nhưng tôi biết rằng một học viên không nên nói dối. Khi tôi nói với cán bộ thư viện rằng tôi đã làm mất một cuốn sách, cô nói với tôi rằng tôi đã để nó lại trong thư viện khi tôi nhặt những quyển sách khác. Sau đó, cô đưa cho tôi xem cuốn sách. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài tình huống này để khảo nghiệm tâm tính của tôi. Sư phụ đã nói với chúng ta rằng chúng ta sẽ không mất những gì thuộc về mình.

Chỉ bằng cách học Pháp tốt, chúng ta mới có thể chứng thực Pháp tốt hơn

Theo thời gian, tôi càng ngày càng có nhiều bài tập về nhà để làm, vì vậy tôi càng ít thời gian để học Pháp. Nếu tôi không học Pháp trong một vài ngày, tôi sẽ không muốn học Pháp. Tôi nghĩ rằng rất tốn thời gian để học Pháp, và tôi có bài tập về nhà để làm. Suy nghĩ này là lệch khỏi Pháp, học Pháp phải luôn là ưu tiên của chúng ta. Trí huệ của chúng ta là do Sư phụ ban cho. Chỉ bằng cách học Pháp tốt, chúng ta mới có thể làm những việc khác được tốt. Học ở trường chỉ là một hình thức của xã hội người thường. Tôi chỉ sử dụng nó để chứng thực Pháp.

Xin hãy chính lại giúp tôi những điều không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/10/大法小弟子-做诚实的修炼人-262637.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/28/135620.html
Đăng ngày: 26-11-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share