Bài viết của Tú Hòa, một học viên Đại Pháp từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-08-2012] Tôi đã đi trên con đường tu luyện được 15 năm, từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Lòng biết ơn Sư phụ từ bi của tôi sâu sắc không tả xiết. Tất cả những gì tôi có thể làm là tu luyện bản thân tốt và phối hợp tốt với các học viên khác để thành một chỉnh thể và cứu  nhiều người hơn. Dưới đây là kinh nghiệm của tôi xin được chia sẻ với các đồng tu.

Đầu năm 2003, bố tôi qua đời. Ông tu luyện Đại Pháp nhưng ngừng tu luyện sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, vì ông sợ chính quyền cộng sản. Sau đó, ông đổ bệnh. Sư phụ cố điểm hóa ông vài lần trong những giấc mơ, nhưng ông không nhận ra điều đó. Cuối cùng ông rời bỏ chúng tôi. Vào lúc đó, lương hưu mẹ tôi chỉ có 400 nhân dân tệ một tháng. Tôi thất nghiệp cùng với con trai 8 tuổi. Chồng tôi bị kết án tù 10 năm bởi vì anh phạm tội. Tuy cuộc sống rất khó khăn, tôi chưa bao giờ thay đổi ý định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nguyên lý Đại Pháp như một con thuyền giúp tôi lướt trên biển đời.

Lương hưu mẹ tôi không thể nuôi cả gia đình, do đó tôi bắt đầu tìm việc làm. Tôi sẽ làm bất cứ công việc gì, bất kể khó nhọc thế nào, miễn là tôi có thời gian học Pháp và đưa con trai đến trường và đón cháu. Một tháng sau, với sự giúp đỡ của người hàng xóm, tôi đã nhận được một công việc lau dọn. Công việc này thật hoàn hảo với tôi, và tôi đã làm việc này tám năm qua.

Hằng ngày, tôi gửi con tới trường sớm vào buổi sáng, sau đó tới công ty và lau dọn mọi thứ. Sau đó tôi về nhà học Pháp với mẹ tôi. Vào buổi trưa, tôi chuẩn bị cơm trưa trước khi đón con trai. Sau bữa trưa, tôi đón con về chỗ làm cùng tôi. Sau khi hoàn tất việc dọn dẹp, tôi gửi con trai tới trường và sau đó lại quay về nhà học Pháp. Vào buổi chiều, tôi tới trường để đưa con về nhà. Không công việc nào khác có thể cho phép tôi cân bằng mọi thứ tốt như thế này. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã an bài con đường tốt như vậy cho tôi; mọi thứ đều đúng là tốt nhất.

Đại Pháp mang lại cho tôi thêm nhiều trí tuệ, do đó tôi có thể hoàn thành mọi thứ với chỉ một nửa nỗ lực. Tổng giám đốc nói tôi đã làm việc rất tốt. Tôi tưởng là tôi không có tiền thưởng cho ngày nghỉ, nhưng tổng giám đốc đã đưa tôi tiền thưởng. Tôi được tăng lương vào tháng thứ ba.

Là một học viên, tôi tìm thấy niềm vui trong những lúc gian khó. Tôi làm mọi việc nghiêm khắc theo Đại Pháp. Tôi nỗ lực hết sức để tránh phí phạm nguồn lực. Ví dụ, nếu giẻ lau rách, tôi sẽ cố vá nó. Mặc dù tôi không có người giám sát trực tiếp, tôi đặt yêu cầu nghiêm khắc cho bản thân. Tôi đã tiết kiệm được nhiều tiền cho công ty.

Vào tháng 09 năm 2003, công ty tôi chuyển tới một tòa nhà mới. Khối lượng công việc của tôi tăng thêm và có thêm nhiều nhân viên quét dọn mới. Tôi nghĩ rằng tôi nên tu luyện bản thân tốt hơn với những thay đổi này. Khi một bạn đồng nghiệp đi làm ngày đầu, tôi đã chân thành kể với cô về cuộc sống và niềm tin của mình. Cô rất ngạc nhiên và nói: “Nhìn chị không giống như người chịu đau khổ quá nhiều. Nhìn chị cười, tôi nghĩ chị hẳn là một người rất hạnh phúc. Nếu những điều này xảy đến với tôi, tôi chắc chẳng bao giờ cười nổi.”

Lịch trình của tôi thay đổi. Tôi vẫn có thể đưa con trai tới trường và đón cháu, nhưng tôi phải học Pháp ở công ty tôi thay vì ở nhà. Tuy nhiên, người lau dọn khác không ngừng nói chuyện làm việc đọc của tôi bị gián đoạn, do vậy tôi đã phát chính niệm để tiêu trừ những vật chất xấu phía sau cô ấy. Dần dần cô ấy không nói rất nhiều khi tôi học Pháp nữa. Thỉnh thoảng, tôi kể cho cô những câu chuyện về văn hóa truyền thống. Cô rất thích nghe những câu chuyện này. Cô cũng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” và cô ngày càng khỏe mạnh hơn. Tính khí cô trở nên tốt hơn, và gia đình cô ít vấn đề hơn.

Vào tháng 08 năm 2005, tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu gia đình. Công ty tôi lại thay đổi lịch trình, và tôi được nghỉ nửa ngày. Tôi có đủ thời gian để học cách điều hành một điểm sản xuất tài liệu từ các học viên khác sống ở một thị trấn khác. Bởi vì tôi tự muốn học làm tài liệu giảng chân tướng, Sư phụ đã giúp tôi. Nếu như có việc gì tôi không nắm được, thì đều có những học viên khác biết. Tôi nhanh chóng học được cách tải tài liệu xuống, cài đặt hệ thống và bảo trì máy móc, cách làm sách, v.v.

Tôi có thêm nhiều thời gian rảnh; tuy nhiên, mâu thuẫn cũng đi kèm. Các bạn đồng nghiệp luôn tranh thời gian của tôi và bỏ khối việc nặng cho phiên tôi. Nhưng tôi biết rằng trên con đường tu luyện không có gì là ngẫu nhiên. Tôi biết rằng tôi nên mở rộng tấm lòng. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy phẫn uất, tôi lại niệm bài thơ của Sư phụ trong Hồng Ngâm. Khi người khác nhìn thấy chỉ mình tôi làm việc, họ hỏi, “Thế người kia đâu?” Tôi bình tĩnh đáp, “Cô ấy có việc khác phải giải quyết rồi.

Một ngày cuối năm, tổng giám đốc nói với tôi: “Đừng giống như bạn đồng nghiệp của cô. Chúng tôi biết cô làm việc vất vả.” Tôi cười và chẳng nói gì. Sau đó, tôi được cho chọn vài thứ. Tôi lấy một bao gạo, một túi hoa, một giỏ dầu ăn, và 500 nhân dân tệ tiền thưởng. Tôi biết là Sư phụ đang khuyến khích tôi.

Giám đốc văn phòng biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và ông muốn nói chuyện với tôi. Tôi nói với ông là tôi thu được lợi ích như thế nào từ Đại Pháp. Ông không nói gì. Một ngày tôi đến văn phòng; ông đang đọc một cuốn tiểu thuyết võ thuật trên mạng Internet. Ông nói, “So với Sư phụ cô, ai có nhiều công năng hơn?” Tôi trả lời rất nghiêm túc, “Tôi rất tôn trọng Sư phụ tôi.” Sau đó, ông không bao giờ bông đùa như vậy nữa.

Có bốn bạn nữ khác chung phòng nghỉ với tôi. Tôi nói với họ sự thật về Đại Pháp và giúp họ thoái ĐCSTQ và những tổ chức liên đới. Một  chị đã nghe bài giảng của Sư phụ. Chị khác đã đọc Chuyển Pháp Luân.

Bất cứ việc gì tôi làm ở nơi công tác, tôi đều tuân theo chặt chẽ những yêu cầu của Đại Pháp, bởi vì nếu tôi không làm tốt, thì mọi người sẽ nghĩ Đại Pháp không tốt.

Trong cuộc sống hằng ngày, mâu thuẫn là khó tránh khỏi. Ngay từ đầu, tôi đã tham gia vào các cuộc tranh luận mà chẳng nhận ra điều ấy. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng tôi nên chú ý tu khẩu hơn. Tôi nhìn vào trong những lý do vì sao tôi tham gia bàn luận và tìm ra những chấp trước.

Khi xảy ra vấn đề trong gia đình hay giữa các đồng nghiệp, tôi sẽ thuyết phục mọi người khoan hòa hơn và trân quý thời gian bên nhau. Trong suốt tám năm làm việc ở công ty này, phòng dịch vụ của chúng tôi chưa bao giờ báo cáo bất cứ mâu thuẫn nào lên phòng trên và chưa bao giờ thêm việc cho các vị quản lý. Tổng giám đốc tôi rất hài lòng với công việc của chúng tôi và luôn nói với các phòng khác, “Nếu mọi người làm việc như Tú Hòa, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn đấy.”

Làm việc chăm chỉ và khoan hòa với người khác, chúng tôi đều có quan hệ rất tốt với nhau.  Một lần tổng giám đốc mời chúng tôi ăn tối. Ông khen ngợi rằng chúng tôi đã tạo một môi trường làm việc bình ổn và đã có hướng suy nghĩ đúng. Cuối buổi ông nói với tôi, “Cô thực sự chăm chỉ.” Tôi biết rằng đó là Sư phụ động viên tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/31/在工作环境中修自己-262181.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/15/135427.html
Đăng ngày: 24-11-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share