Bài viết của Nhân Liên, một học viên Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên.

[MINH HUỆ 18-04-2012] Chuyên ngành của tôi là y khoa – Tôi là một bác sĩ, nhưng trước hết tôi coi bản thân là một Đệ tử Đại Pháp. Tôi đã từng có nhiều bệnh mà tôi không thể chữa khỏi. Sau khi bắt đầu thực hành, tuy nhiên, hết thảy mọi bệnh tật đã biến mất. Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội năm 2007 tại New York”, Sư Phụ đã giảng, “Nhìn ngoài thì thấy bình thường, [thực ra] đều vĩ đại, đều thật xuất sắc, vì các ngành các nghề của nhân loại, tại các loại hoàn cảnh đều là trường tu luyện của chư vị”.

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi, với hy vọng rằng tôi có thể nhận ra những thiếu sót của tôi và làm tốt những gì còn lại trong quá trình tu luyện của tôi.

Đắc Pháp

Tôi đã từng có nhiều bệnh tật, bắt đầu từ khi tôi còn trẻ. Tôi đã tới Trường Cao đẳng Y khoa Trung Quốc và thực hành nhiều hình thức khí công, nhưng các hình thức khí công đó không cải thiện được sức khỏe của tôi. Tôi cũng bắt đầu có niềm tin vào đạo Phật, và điều đó cũng không giúp gì được. Vào năm 1998, tôi đã điều hành một phòng khám tư nhân khoảng 6 năm sau khi nghỉ hưu sớm vì bệnh tật. Nhiều người đã nghe nói về tôi bởi vì phòng khám của tôi. Tuy nhiên, tôi không thể chữa khỏi các bệnh của chính mình, bao gồm bệnh huyết áp cao, bệnh tim, bệnh đau nửa đầu, và bệnh rạn xương gây ra bởi loãng xương làm cho tôi phải chống nạng. Thuốc giảm đau đã dẫn đến viêm loét và gây nên đau dạ dày dữ dội. Thời điểm đó, một người bạn của tôi đã nói rằng cô ấy đã bắt đầu học Đại Pháp và nhận thấy Đại Pháp rất tốt. Cô ấy đã hỏi tôi liệu tôi có muốn thử không. Tôi đã đồng ý và tới điểm tập vào tối hôm đó. Sau đó, điều kỳ lạ đã xảy ra: bệnh đau dạ dày tôi bị đau khoảng 30 năm qua đã không còn làm phiền tôi vào đêm hôm đó. Đến ngày thứ 12, tôi bị tiêu chảy hơn 30 lần, nhưng tôi cảm thấy dễ chịu và đầy năng lượng khi tôi làm việc. Tôi biết Sư Phụ đã giúp tôi thanh lọc cơ thể. Dần dần, bệnh đau đầu của tôi cũng khỏi và tôi không cần phải dùng nạng. Sau khi chứng thực được những kết quả kỳ diệu của Đại Pháp, tôi đã quyết định tu luyện hết lòng. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ giảng, “Chúng tôi giảng rằng tu luyện phải chuyên nhất.” Tôi đã cho đi những cuốn sách khí công và tài liệu của mình rồi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách tinh tấn.

Hồng Pháp

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã tham gia vào thực hành nhóm để tập 4 bài tập công đầu tiên vào các buổi sáng lúc 5 giờ và sau đó tham gia vào nhóm tĩnh công vào các buổi tối lúc 7 giờ. Tôi làm việc tại phòng khám tư cả ngày và đọc Chuyển Pháp Luân vào buổi trưa, cũng như vào buổi tối.

Tôi đã nói với nhiều người về sự mầu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp và chị gái của tôi cũng trở thành một học viên. Phòng khám tư của tôi được đặt trong khu vực có thu nhập thấp, nhiều bệnh nhân của chúng tôi là người cao tuổi, bị bệnh cứng đầu hoặc bệnh mãn tính và không có tiền đến bệnh viện. Tôi đã nói với họ Pháp Luân Đại Pháp là gì, và vài người trong số họ bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” cũng như “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.”

Một số bệnh nhân đã cảm thấy tiến bộ và đã nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Một số người đã muốn tu luyện, vì vậy tôi hướng dẫn cho họ các bài tập trong khi không có bệnh nhân nào đợi và giúp họ có sách Đại Pháp và nhạc tập công. Tôi cũng đưa ra ít nhất 1.000 tấm thiệp làm rõ sự thật.

Giảng chân tướng

Bởi vì nhiều người đã biết rằng tôi là một học viên, sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp, nên một vài người trong số họ đã bảo với tôi dừng lại. Họ đã nói ĐCSTQ quá đồi bại, và rằng chúng ta không thể chiến thắng. Tôi  nói rằng, Sư Phụ đã yêu cầu các học viên làm những người tốt hơn và hết thảy các bệnh của tôi đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện, nên làm sao tôi có thể dừng lại?

Một vài người đã báo cáo tôi với cảnh sát. Một ngày, trưởng ủy ban cư trú đến đề nghị tôi điền vào mẫu theo yêu cầu của cảnh sát địa phương. Lúc đó, tôi có hai bệnh nhân trong phòng khám, những người đã từng tu luyện trước đây nhưng sau này đã từ bỏ vì sợ hãi. Họ đã nói với trưởng ủy ban cư trú rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến sức khỏe của họ và sau đó họ dừng lại vì sợ hãi, bệnh tật của họ lại tái phát. Khi trưởng ủy ban cư trú thấy được điều này, ông ta đã nói rằng tôi không cần điền bản mẫu này.

Vào tháng 06 năm 2001, một học viên bị bắt và viên cảnh sát đã lấy được thông tin liên hệ của tôi từ điện thoại di động của cô ấy. Cảnh sát nói với tôi đến đồn cảnh sát, vì vậy tôi đã gia trì việc phát chính niệm. Viên đặc vụ đã thẩm vấn tôi là một bệnh nhân mà tôi gặp ngày hôm trước. Anh ta hỏi tên của tôi và tôi làm nghề gì. Tôi cười và nói rằng tôi là một bác sĩ mà ông đã gặp hôm trước. Tôi cũng nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sau đó đặc vụ khác hỏi tôi liệu tôi có biết người học viên đã bị bắt không, vì số điện thoại của tôi nằm trong danh sách đã liên hệ trong máy di động của cô ấy. Tôi không hề nản lòng và tiếp tục giảng chân tướng cho họ. Sau đó, viên cảnh sát đã thả tôi và không quấy rầy tôi thêm nữa.

Tôi không hề sợ hãi và đã giảng rõ chân tướng với mọi người. Một ngày, viên đặc vụ cảnh sát từ thành phố khác tới cùng với con trai của anh ấy, cậu bé không thể đi được vì bệnh ưa chảy máu. Tôi đã nói với anh ấy sự thật và yêu cầu anh ấy không được ngược đãi các học viên. Tôi cũng đã khuyên rằng anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” và “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt” để cải thiện tình trạng của con trai mình. Anh ấy đã đồng ý, và cuối cùng là con trai của anh ấy đã hồi phục.

Tôi đã thuê một bác sĩ và một y tá, và tôi đưa Chuyển Pháp Luân cho họ để họ đọc và xem phim bài tập. Phòng khám của tôi chịu trách nhiệm chuyển tài liệu giảng rõ chân tướng trong khu vực địa phương. Cả bác sĩ và y tá đều đọc các tài liệu. Họ đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó và được hưởng lợi từ việc này.

Với sự suy đồi đạo đức ngày nay, điều hành một phòng khám tư nhân có đôi chút rủi ro, và một vài người có ý xấu có thể đến gây phiền phức. Phòng khám của tôi hoạt động suôn sẻ suốt những năm này là nhờ có Đại Pháp. Nhân viên của tôi biết rằng Đại Pháp là tốt và tôi có thể theo các nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn. Bởi vì điều này, chúng tôi có một môi trường làm việc tích cực. Ngoài ra, khi điều trị cho các bệnh nhân, tôi thường giảng rõ chân tướng với họ và đôi lúc đề nghị họ niệm “Pháp Luân đại Pháp là tốt” cũng như “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt”. Nhiều bệnh nhân đã được cứu bằng cách này.

Tôi cũng tận dụng cơ hội để tham gia các hạng mục xã hội khác để gặp các bạn bè và người thân, và nói với họ sự thật. Tôi luôn luôn chuẩn bị trước và hiếm khi bỏ lỡ các sự kiện mặc dù lịch làm việc của tôi bận rộn. Thêm vào đó, tôi tham gia cùng các học viên khác trong việc phát tài liệu và đều đặn sử dụng tiền giấy với thông điệp giảng rõ sự thật.

Học Pháp

Là một học viên Đại Pháp, một trong những điều quan trọng nhất là phải học Pháp tốt. Tôi đã không làm tốt việc này trong thời gian qua. Tôi đã đọc Pháp và chép lại Pháp bằng tay. Tôi đã dành 8 tháng sao chép hai lần Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi vẫn còn khó khăn để ghi nhớ Pháp. Tôi đã tự hỏi vì sao tôi không thể tu luyện tinh tấn như khi tôi mới bắt đầu thực hành. Điều đó có vẻ là một lý do rằng tôi đã bị cuốn vào những việc trong xã hội người thường. Trên bề mặt, tôi dành nhiều thời gian để học Pháp, nhưng trong thực tế, tôi đang nghĩ nhiều về các bệnh nhân ngay cả khi tôi đọc sách Đại Pháp.

Khi tôi nhìn lại, tôi đã nhận ra rằng, dù tôi là một bác sĩ, tôi trước hết phải là một Đệ tử Đại Pháp. Sư Phụ đã ban cho tôi sức khỏe tốt không phải để cho tôi kiếm tiền, mà để làm tốt ba việc và đắc viên mãn. Tình trạng học Pháp của tôi quả thật rất kém cỏi. Do đó, tôi đã đóng phòng khám vào cuối năm 2007 và đã đọc hết thảy các Kinh văn của Sư Phụ từ vài năm trước ít nhất 3 lần. Tôi cũng đọc Chuyển Pháp Luân hàng ngày. Tôi sẽ làm tốt hơn trong tương lai và duy trì tinh tấn.

Kẽ hở

Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội tại Metropolitan New York,” Sư Phụ giảng

“Như mọi người đã biết, các đệ tử Đại Pháp đã đi qua quá trình [đến] viên mãn, nhưng lịch sử hôm nay giao phó cho các đệ tử Đại Pháp trách nhiệm to lớn hơn: không phải là giải thoát và viên mãn cá nhân, mà là cứu độ thật nhiều chúng sinh; vì thế mới xứng đáng là đệ tử Đại Pháp.”

Trong “Thế nào là Đệ Tử Đại Pháp,” Sư Phụ giảng,

“Chư vị là người tu luyện, lời nói ấy không phải nói quá khứ của chư vị, đã từng, hoặc là biểu hiện của chư vị, lời ấy là nói bản chất của chư vị, ý nghĩa sinh mệnh của chư vị, trách nhiệm chư vị gánh vác, sứ mệnh lịch sử của chư vị, như vậy chư vị mới là đệ tử Đại Pháp chân chính”.

Về vấn đề hoàn thành sứ mệnh của chúng ta như là một Đệ tử Đại Pháp, tôi đã làm không tốt so với những yêu cầu của Pháp. Ví dụ, khi tôi đến với ai đó, suy nghĩ trước tiên của tôi không phải là việc cố gắng hết sức để cứu người, mà, thay vào đó, tự hỏi liệu ai đó có dễ dàng được cứu hay không. Trong quá khứ, việc giảng chân tướng của tôi đối với các bệnh nhân cảm thấy tự nhiên, mà bây giờ tôi hơi ngại ngùng trong việc nói rõ sự thật với những người lạ. Trên bề mặt, tôi đang sợ bị mất mặt, nhưng trong thực tế đó là do tính ích kỷ và tâm sợ hãi của tôi. Nói cách khác, tôi đã không nhận ra đầy đủ sự gấp gáp trong việc cứu độ chúng sinh và không coi việc đó như sứ mệnh của mình. Trong “Thế nào là Đệ tử Đại Pháp,” Sư Phụ giảng,

“Có lẽ trong chu vi mấy chục dặm cũng không thấy một người, [lúc gặp] mới có thể “nhân kiến nhân thân.”

Tôi sẽ làm tốt trong tương lai để hoàn thành thệ ước của mình. Trên đây là những thể ngộ của cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điểm nào chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/4/18/我是医生-更是大法弟子-255649.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/3/133059.html

Đăng ngày: 25– 5– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share