Bài viết của Chung Ngôn, học viên tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 23-11-2011]
Tiếp theo Phần 2: https://vn.minghui.org/news/25409-ba-moc-thoi-gian-de-cao-1993-1999-2011-2.html
Tự ngã mà chúng ta nghĩ là mình thật ra chỉ là một sự kết hợp của nhiều kiếp luân hồi chứa đựng rất nhiều những quan niệm của người thường. Khi chúng ta không bỏ tự ngã của mình, thì chúng ta đang bị khống chế bởi một lượng khổng lồ những chấp trước, quan niệm, và mọi hình thái của lợi và tình. Khi chúng ta không thể bỏ được tự ngã của mình, thì chúng ta sẽ bị tự ngã này khống chế và làm những việc xấu, hoặc chúng ta sẽ che đậy tự ngã này bằng những hành vi tốt ở bề mặt và giả vờ là mình trong sáng. Trong cả hai trường hợp thì tự ngã vẫn còn tồn tại và chưa được loại bỏ. Nhìn từ tầng cao hơn mà xét, sự khác nhau giữa người tốt và người xấu chỉ là ở bề mặt, nhưng bản chất thì đều như nhau.
Sư Phụ giảng:
“Nếu nhân loại có thể nhận thức lại mới về bản thân và vũ trụ, thay đổi hoàn toàn quan niệm đã cứng nhắc, thì nhân loại sẽ có một bước nhảy vọt.” (“Luận Ngữ”, Chuyển Pháp Luân)
Những khi tôi không thể không thay đổi hoặc đề cao bản thân, nếu tôi chiểu theo Pháp mà nhìn nhận vấn đề và hướng nội tìm, thì đây là cách duy nhất tôi có thể tu luyện bản thân và không ai khác có thể can nhiễu…
– Trích từ tác giả
Trên thực tế, tự ngã của chúng ta được hình thành từ những quan niệm đã được tích lũy từ tất cả các kiếp luân hồi của chúng ta. Chúng ta đã luôn tái sinh vào những kiếp sống khác nhau, chẳng hạn như là một chiến binh ở đời này và là một phụ nữ ở đời sau, hoặc một học giả, một người đàn ông giàu có, hoặc một nô lệ ở các tầng lớp khác nhau của xã hội. Khi chúng ta trải nghiệm tất cả các loại vai trò khác nhau trong xã hội, chúng ta cũng hình thành nên những chủng loại tư tưởng của con người, phù hợp với những vai trò xã hội đó. Những tư tưởng chính là tự ngã, nhưng tự ngã này là sự tích tụ của tất cả những quan niệm được hình thành sau khi chúng ta đã được sinh ra trong mỗi một kiếp sống.
Khi chúng ta được sinh ra, tất cả những kí ức trước đây bị loại bỏ. Sau khi hạ xuống thế giới con người, chúng ta không biết chúng ta là ai hoặc chúng ta đến từ đâu trong vũ trụ rộng lớn. Chúng ta không biết gì về nguồn gốc bản nguyên sinh mệnh của mình. Khi chúng ta lớn lên và già đi, chúng ta dần dần hình thành các khái niệm mà chúng ta vững tin vào, rồi chúng ta quên mất bản nguyên sinh mệnh của mình. Vào thời điểm đó, chúng ta trở nên bị mắc kẹt trong sự mê ảo của Tam Giới. Bên trong sự mê ảo đó, chúng ta xem tự ngã như bản nguyên của mình và tận hưởng những thứ như hạnh phúc và nỗi buồn, tình yêu và lòng thù hận, cảm giác và trả thù. Khi chúng ta bình tâm và thực sự nghĩ về nó, đâu mới là bản nguyên thật sự của chúng ta? Trên thực tế, một người tu luyện không hoàn toàn giác ngộ không bao giờ có thể trả lời câu hỏi này. Khi chúng ta biết chúng ta là ai, chúng ta đã trở thành những bậc giác ngộ. Sư Phụ đã dạy chúng ta Pháp về bản nguyên sinh mệnh của chúng ta. Bản nguyên sinh mệnh của chúng ta là một sinh mệnh lạ mà chúng ta không biết. Một sinh mệnh thần thánh và thuần khiết không thể được thấu hiểu trong thế giới này, và từ bi thật sự cũng không thể tồn tại trong thế giới con người.
Mỗi người thực sự có một chân ngã trong Tam Giới. Nó cũng bao phủ toàn bộ Tam Giới. Tự ngã cự đại tồn tại trong tam giới cũng là một vị thần đối với con người. Sinh mệnh này có thể giúp cho tất cả nhân loại trong thế giới này hình thành nên một ý thức và văn hóa. Nếu không có ý thức, chúng ta sẽ không thể tích lũy những kiến thức và kinh nghiệm cuộc sống chúng ta có và sẽ không thể sống bình thường trong thế giới con người. Chủ ý thức sẽ trở thành một lớp vỏ kín sau khi nó hình thành trong thế giới con người, vì chúng ta đã coi nó như là chân ngã của chúng ta.
Tôi cũng nhận thấy rằng tự ngã đã làm mê ảo tất cả chúng sinh trên thế giới. Tự ngã trong tất cả các kiếp sống của tôi là của tôi. Nhưng nó không phải là chân ngã tiên thiên của tôi.
Tự ngã mà chúng ta nghĩ là mình thật ra chỉ là một sự kết hợp của nhiều kiếp luân hồi chứa đựng rất nhiều những quan niệm của người thường. Khi chúng ta không từ bỏ tự ngã của mình, thì chúng ta đang bị khống chế bởi một lượng khổng lồ những chấp trước, quan niệm, và mọi hình thái của lợi và tình. Khi chúng ta không thể bỏ được tự ngã của mình, thì chúng ta sẽ bị tự ngã này khống chế và làm những việc xấu, hoặc chúng ta sẽ che đậy tự ngã này bằng những hành vi tốt ở bề mặt và giả vờ là mình trong sáng. Trong cả hai trường hợp thì tự ngã vẫn còn tồn tại và chưa được loại bỏ. Nhìn từ tầng cao hơn mà xét, sự khác nhau giữa người tốt và người xấu chỉ là ở bề mặt, nhưng bản chất thì đều như nhau.
Nếu một người không tu luyện, thì điều tốt nhất người đó có thể có được trong cuộc sống là không có nhiều khái niệm và chấp trước như những người khác.
Theo đuổi của tự ngã để đạt được một địa vị xã hội cũng là một nhân tâm rất mạnh mẽ. Về cơ bản mà nói, khi chúng ta thừa nhận một số vai trò xã hội, vai trò đó sẽ trở thành gánh nặng cho chúng ta. Ví dụ, khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tư tưởng tu luyện là từ bản ngã của tôi. Tôi cảm thấy Đại Pháp là tốt và tôi đã hạnh phúc chỉ tu luyện bản thân mình một cách trong sáng. Nhưng sau đó những chấp trước của tôi nổi lên. Ví dụ, mặc dù Sư Phụ dạy chúng ta sử dụng “đại đạo vô hình” cho sự tu luyện của mình, quan niệm con người của chúng ta vẫn không thể chịu đựng được sự cô đơn. Một học viên vẫn có thể lặng lẽ tưởng tượng về bản thân mình theo một cách nào đó, và mong muốn người khác nhìn vào anh ta như vậy, do đó bảo vệ ấn tượng đó của tự ngã. Chúng ta có thể mong muốn những người khác nghĩ rằng chúng ta tu luyện tốt và tinh tấn đề cao. Dần dần, chúng ta bắt đầu lo lắng rằng chúng ta có thể bị mất hình tượng. Nếu, trong một thời gian nhất định, chúng ta không tu luyện tốt, chúng ta vẫn cần thường xuyên xuất hiện trong nhóm của học viên để không bị mất những hình tượng của mình. Chúng ta có thể sợ nói với những người khác chúng ta thực sự đã không tu luyện tốt vào thời điểm đó. Chúng ta cũng có thể trở nên rất quan tâm đến việc làm thế nào để bảo vệ ấn tượng rằng chúng ta đang tu luyện tốt mặc dù chúng ta không thể học Pháp và chúng ta đang làm ba việc với tất cả các loại chấp trước và nhân tâm trong tâm trí của chúng ta. Cuối cùng, chúng ta chỉ đơn giản là sẽ theo đuổi số lượng tu luyện chứ không phải là thực tu. Tại sao chúng ta rơi vào trạng thái này? Đó là bởi vì tâm trí của chúng ta không tĩnh, và chúng ta đã không ngừng theo đuổi danh và tình. Chúng ta thậm chí có mâu thuẫn với các bạn đồng tu và chúng ta vẫn không thức tỉnh. Chúng ta đã không tích cực từ bỏ tình trạng bị điều khiển bởi tự ngã. Vì vậy, ai đang thực sự kiểm soát cuộc sống của chúng ta?
Sư Phụ giảng:
“Nếu nhân loại có thể nhận thức lại mới về bản thân và vũ trụ, thay đổi hoàn toàn quan niệm đã cứng nhắc, thì nhân loại sẽ có một bước nhảy vọt.” (“Luận Ngữ”, Chuyển Pháp Luân).
Những khi tôi không thể không thay đổi hoặc đề cao bản thân, nếu tôi chiểu theo Pháp mà nhìn nhận vấn đề và hướng nội mà tìm, thì đây là cách duy nhất tôi có thể tu luyện bản thân và không ai khác có thể can nhiễu quá trình đó. Sư Phụ sẽ gỡ bỏ tất cả các vật chất bất tịnh mà chúng ta có. Tất cả chúng ta cần phải làm là vững vàng và hướng nội trong Pháp để tìm ra các loại nhân tâm vẫn còn ẩn sâu bên trong chúng ta.
Thật là đáng thương khi ở tại tầng thứ của người thường. Con người chỉ có thể nhìn thấy một số lượng nhỏ của vô số các chiều không gian. Đồng thời, chúng ta chỉ có thể cảm thấy các kết quả của vô số ý thức nhưng chúng ta không có cách nào để biết nơi mà nguồn gốc của ý thức bắt nguồn.
Trong hàng triệu năm, tự ngã giúp người ta hình thành ý thức của tự ngã bên trong bộ não để con người sống vì nó. Ngay sau khi người ta có tự ngã, cuộc sống của họ thực sự sống vì tự ngã. Trong thời gian chúng ta tu luyện trong Pháp, chúng ta liên tục tự tẩy sạch tự ngã, trong khi đó nâng cao Phật tính và hạn chế ma tính của chúng ta. Chính niệm của chúng ta và nhận thức về Pháp liên tục gia tăng. Dần dần chúng ta học cách hướng nội và loại bỏ tự ngã.
Chúng ta đã học được cách tu luyện bản thân để “thực ngộ được vô ngã và vị tha’“(“Vô-lậu trong Phật tính”, Tinh tấn yếu chỉ). Sau khi chúng ta bỏ đi tự ngã của mình, tu luyện của chúng ta sẽ trở nên hoàn toàn từ bi. Vào thời điểm đó, chúng ta đã loại bỏ các chấp trước vào tình.
Sư Phụ giảng:
“Cơ thể con người quá bí ẩn vượt xa tri thức của con người vốn chỉ là một vết nhỏ trên bề mặt. Sự sống quá phong phú và phức tạp sẽ mãi mãi là một điều huyền bí vĩnh hằng cho nhân loại.” (“Gầm trời “, từ Tinh tấn yếu chỉ)
Trạng thái sinh mệnh của chúng ta sẽ như thế nào khi chúng ta loại bỏ được tự ngã hậu thiên và trở về với chân ngã tiên thiên của mình? Sư Phụ sẽ mở tất cả các cửa sắt đã khóa tâm của chúng ta và chân ngã tiên thiên của chúng ta sẽ được giải phóng. Chân ngã tiên thiên của chúng ta không có những chấp trước và nhân tâm mà chúng ta có sau khi chúng ta được sinh ra. Chỉ có tự ngã mới có nhân tâm. Sư Phụ đã giảng cho chúng ta rất sớm rằng chúng ta nên loại bỏ các chấp trước và quan niệm con người. Khi chúng ta thật sự có thể đạt được điều đó, chúng ta sẽ thức dậy từ giấc mộng đau khổ, vô vọng và cô đơn và trở về nhà thật sự của chúng ta ở trên thiên thượng.
Khi chúng ta loại bỏ được tự ngã, tâm của chúng ta là từ bi.
Sư Phụ từng giảng:
“Tâm sinh từ bi” (Chương II, Đồ hình và giải thích các động tác trong Đại Viên Mãn pháp)
Từ bi là năng lượng chân chính . Với năng lượng này, tất cả những gì chúng ta làm là từ bi. Nó giống như khi chúng ta có những đồng xu trong túi của chúng ta, chúng ta sẽ tiêu tiền xu, và nếu chúng ta có tiền giấy trong túi của chúng ta, chúng ta sẽ tiêu tiền giấy. Nếu chúng ta có vàng trong túi của chúng ta, chúng ta sẽ tiêu vàng. Trong quá khứ, não của chúng ta đã được lấp đầy bởi các chấp trước và quan niệm người thường. Cho dù chúng ta đối xử với những người khác tốt như thế nào, tu luyện bản thân tốt thế nào, hoặc chúng ta mỉm cười với người khác như thế nào, nó vẫn còn chấp trước và quan niệm con người, vì tất cả những gì chúng ta đã có tại thời điểm đó chỉ là chấp trước và quan niệm con người.
Trong suốt gần 20 năm tu luyện, tôi đã sẵn sàng để bỏ danh, lợi, tình và thậm chí cả sinh tử. Tôi đã sẵn sàng để hoàn toàn tịnh hóa bản thân mình. Nhưng tôi đã không nhận thức được hoặc đã sẵn sàng để ngăn chặn tự ngã đang thống trị cuộc sống của tôi. Đây là lý do thực sự mà tôi đã rớt xuống. Tôi sợ rằng tự ngã sẽ mất kiểm soát của kiếp sống này, bởi những quan niệm trên bề mặt của tôi. Chân ngã hoàn toàn lạ lẫm đối với tôi. Tôi đã biết tự ngã kể từ thời thơ ấu của tôi. Tự ngã của tôi đã được hình thành từng chút, từng chút một. Tôi tin tự ngã và tôi sợ giao quyền kiểm soát cuộc sống của mình cho chân ngã của mình, vốn vẫn còn một điều xa lạ với tôi. Tự ngã có thể đưa ra nhiều loại lý do hay ho và thông minh để ngăn cản tôi trao cuộc sống của mình cho phần Thần của tôi. Tự ngã làm tôi cảm thấy tôi thông minh như thế nào trong thế giới con người và làm thế nào tôi hoàn toàn có thể hiểu tất cả những tư tưởng của tôi.
Nhiều học viên Đại Pháp có thể bỏ đi các chấp trước trong thế giới con người. Nhưng làm thế nào để nhiều người trong chúng ta có thể hoàn cấp cuộc sống của mình cho chân ngã tiên thiên làm chủ tể?
Trong vài năm gần đây của sự tu luyện, tôi đã cảm thấy tiến trình của Chính Pháp. Các học viên thường đăng tải các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ [Hán ngữ] nói về tu luyện cá nhân như thế nào để đồng hóa với tiến trình Chính Pháp. Khi Sư phụ giảng Pháp cho chúng ta, tại thời điểm đó tiến trình Chính Pháp cũng đã đạt đến giai đoạn đó, và tình thế vũ trụ cũng thay đổi đến giai đoạn đó. Đệ tử Đại Pháp cần phải tu luyện đến giai đoạn đó để đáp ứng các yêu cầu của Chính Pháp. Khi Sư phụ truyền Pháp, Ngài đã vô điều kiện gỡ bỏ các bệnh tật cho mỗi học viên trong lớp giảng Pháp. Ngài thậm chí còn có thể loại bỏ bệnh tật của các thành viên gia đình của các học viên miễn là bạn nghĩ đến họ. Tôi nhớ trong lớp giảng Pháp, Sư Phụ nói với chúng ta rằng nếu chúng ta muốn các thành viên gia đình của chúng ta thoát khỏi bệnh tật, chúng ta chỉ cần nghĩ về phần cơ thể có bệnh của họ (không phải là lời nguyên văn của Sư Phụ). Ngoài khoảng thời gian đặc biệt đó, chúng ta có bao giờ gặp được việc tương tự? Nó là không thể. Năm 1999 cũng là một cải tiến lớn cho tất cả chúng ta. Sư Phụ đã trực tiếp đẩy chúng ta lên đến vị trí cao nhất có thể. Những học viên chúng ta ai đã trải qua thời gian đó đều biết rằng những sự đề cao vượt bậc như vậy không thể đạt được trong quá trình tu luyện hàng ngày. Chúng ta cần phải hoàn toàn chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp và những biến hóa của vũ trụ để đạt được những đề cao lớn trong trạng thái tu luyện của chúng ta. Hoàn toàn không thể đạt được sự đề cao vĩ đại như vậy trong sự tu luyện hàng ngày. Trong tháng 07 năm 2011, kinh văn mới của Sư Phụ Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp được phát hành. Tôi đã rất sốc khi đọc nó. Tôi cảm thấy rằng mình đã gần như tập mười năm thể dục. Tuy nhiên, cũng tại thời điểm đó, tôi thực sự cảm thấy mình đã hoàn toàn bắt kịp với tiến trình của Chính Pháp. Tôi cũng cảm thấy sâu sắc rằng chúng ta đang trong một bước nhảy vọt khác. Đây là thời gian cho chúng ta để hoàn thành và loại bỏ hoàn toàn tự ngã của mình.
(Còn tiếp…)
Bản dịch tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/24/明慧法会–93、99、2011,生命的三次飞跃-3–248896.html
Bản dịch tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/15/130131.html
Đăng ngày 4-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai đế sát hơn với nguyên bản.