Bài viết của Chung Ngôn, học viên tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 23-11-2011]

Tiếp theo Phần 1: https://vn.minghui.org/news/25406-ba-moc-thoi-gian-de-cao-1993-1999-2011.html

Sư phụ giảng trong bài “Phật tính vô lậu”,

“Tôi cũng muốn nói rằng, bản tính của quý vị trong quá khứ về căn bản là vị ngã và ích kỷ. Từ nay trở đi, bất kể quý vị làm điều gì, hãy nghĩ đến người khác trước, như thế để thực ngộ được vô ngã và vị tha.” (Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi nhận ra rằng tất cả các tâm chấp trước và khái niệm người thường, bao gồm cả danh, lợi, và tình, là có trong bản thân chúng ta. Đặc biệt là sau năm 1999, khi chúng ta tu luyện và chứng thực Pháp cùng một lúc, chúng ta phải hạ bỏ những tâm chấp trước người thường này trong chính chúng ta. Mặc dù chúng ta thường nói về điều này, làm thế nào để chúng ta loại bỏ các tâm chấp trước của bản thân? Vì tôi là không minh bạch về điều này, làm thế nào tôi có thể thực sự tống khứ đi các lợi ích cá nhân?

– Trích từ tác giả

Tôi thấy rằng dần dần trong những năm qua, tôi đã trở thành “người xấu” trong các đồng tu địa phương của chúng tôi. Tôi không thể thành công trong bất kỳ công việc liên quan đến Đại Pháp vì bị can nhiễu nhưng tôi không biết làm cách nào để loại trừ chúng. Khi một đồng tu muốn giúp tôi, thậm chí là người thân của tôi, thì họ sẽ sớm bị bức hại hoặc bị một số rắc rối khác. Tôi nhận thấy rằng nếu tôi chỉ cần làm bất cứ một việc không tốt dù là nhỏ nhất, ngay lập tức cả thành phố sẽ biết điều đó. Mỗi khi mọi người nói về tôi, họ luôn luôn cảm thấy tốt hơn là nói về bản thân họ. Ngay cả một số đồng tu đã qua phía phản diện nghĩ rằng “Làm sao có ai có thể tệ hơn anh chàng kia chứ?”

Một vài năm trước đây, một số đồng tu địa phương đã bắt đầu nói cho người khác rằng tôi đã không còn là người tu luyện nữa. Một số đồng tu nói:“Không cần cố gắng giúp anh ta. Anh đã không phải là học viên trong một thời gian dài.” Mãi đến sau này trong khi tu luyện tôi mới hiểu được tại sao họ lại nói về tôi như vậy. Khi tôi nhìn vào bản thân mình trong không gian khác, tôi nhận ra tôi đã hoàn toàn bước ra khỏi con đường tu luyện Đại Pháp. Tôi thấy mình đang nằm trên mặt đất và bị chôn vùi dưới đá.

Tôi đến nhà của đồng tu khác và anh ấy đã đặt một ly nước trên bàn trước mặt tôi. Anh ấy nói một cách từ bi và khuyên răn tôi trong một thời gian dài. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ uống nước và không có phản ứng gì với anh ấy. Cuối cùng, anh ấy thở dài và nói: “Ít nhất em nên cố gắng trở thành một người tốt.”

Một đồng tu khác đã dẫn tôi vào sân để không ai khác có thể nhìn thấy chúng tôi. Anh nói, “Tôi muốn nói chuyện với cậu bởi vì tôi cảm thấy lòng từ bi đối với cậu. Những người như cậu thực sự nên xuống địa ngục.” Tôi không biết phải nói gì, bởi vì tôi biết anh ấy đúng và tôi không thể trả lời gì với anh ấy. Thực tế, lúc đó, thậm chí vào ban ngày khi tôi ngồi trong phòng, tôi luôn thấy một cảm giác tối tăm, lạnh lẽo, và mùi dơ bẩn như thể nó là không khí từ địa ngục. Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Khi tôi nhìn thấy ảnh Sư phụ trong nhà của đồng tu khác, tôi rất sợ hãi và không biết nên trốn nơi đâu. Tôi sợ đọc sách Đại Pháp bởi vì tôi cảm thấy tôi quá dơ bẩn và không xứng đáng học Pháp. Đôi lúc tôi cầm sách một cách miễn cưỡng, và dùng tay che vài trang đầu tiên lại khỏi phải nhìn thấy hình Sư Phụ. Chỉ như vậy, sau đó tôi mới có thể đọc Pháp. Tôi đã quá sợ khi nhìn mặt Sư Phụ.

Thường thì các bạn đồng tu đến để cố gắng giúp đỡ tôi. Họ có thể cảm thấy một đồng tu lâu năm như tôi (người mà đã tham dự lớp giảng dạy của Sư Phụ vào năm 1993, là một phụ đạo viên, người đã làm rất nhiều việc để chứng thực Pháp, đã dẫn dắt nhiều người để đắc Pháp và giúp họ vượt qua các khảo nghiệm về sinh tử) đã rơi xuống thậm tệ đến một mức độ như vậy và thấy rằng tôi cần một số sự trợ giúp. Đôi khi họ dẫn tôi tới các nhóm học Pháp. Sau đó chúng tôi ngồi trong phòng khách và thay phiên nhau đọc. Khi đến lượt tôi, tôi thường đọc bỏ sót các từ. Học Pháp đã giúp tôi tinh tấn một chút, nhưng vì khổ nạn của tôi quá lớn và tôi đã bị rối lên vì nhiều thứ và vì có nhiều khoản nợ nên tôi đã không kiên trì học Pháp. Không lâu sau đó tôi bắt đầu buông lơi một lần nữa.

Thấy rằng tôi vẫn đang đấu tranh trong khổ nạn, nhiều đồng tu một lần nữa đã cố gắng giúp đỡ bằng cách này hay cách khác. Một số lái xe chở tôi đến các thành phố khác để thăm các đồng tu đã làm tốt ba việc. Một lần nọ, chúng tôi đã đi đến nhà một đồng tu vào buổi tối. Chúng tôi học Pháp với nhau và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Họ hy vọng điều này sẽ khuyến khích tôi. Cứ hai ngày một lần họ đánh thức tôi dậy lúc 3 giờ 50 phút sáng để tập công cùng giờ như nhiều người khác. Tôi hiếm khi dậy sớm hơn được nữa và bởi vì tôi vẫn còn ngái ngủ, tôi đã tập sai các động tác. Tôi nghe nói các đồng tu địa phương lặng lẽ đổ lỗi cho những người mà đã đưa tôi đến đó,“Tại sao anh không nói với mọi người rằng anh đã đưa một học viên mới đến đây?” Tôi rất xấu hổ vì tôi đã tu luyện gần 20 năm.

Một lần khác, một số đồng tu hy vọng rằng tôi có thể kinh qua cách những người khác giảng thanh chân tướng và họ đưa tôi đi cùng với họ. Có một phụ nữ lớn tuổi có thể thuyết phục gần 100 người thoái ĐCSTQ mỗi ngày. Nhóm học Pháp của họ đã thuyết phục hàng chục ngàn người thoái ĐCSTQ vào thời điểm tôi gặp họ. Tôi đi theo người phụ nữ lớn tuổi này và bằng chính mắt của mình, tôi thấy bà ấy có thể thuyết phục hơn 20 người thoái ĐCSTQ chưa tới nửa giờ. Tôi choáng váng bởi vì khả năng của bà đã vượt trội xa tôi. Giảng thanh chân tướng rất đơn giản đối với bà. Bà chỉ nói vài câu, người ta sẽ nhìn bà với sự quan tâm hết lòng và bà sẽ nói một vài câu nữa, mọi người sẽ gật đầu đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi đã rất ấn tượng, khi tôi trở về với cuộc sống của mình, tôi nhanh chóng trở thành người cũ một lần nữa. Tôi đã không thể làm theo những gì Sư phụ dạy chúng ta trong chương đầu tiên của Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng:

“Vậy luyện công chẳng tăng công có hai nguyên nhân [nói] trên: không biết Pháp tại cao tầng thì chẳng có cách nào tu; không hướng nội mà tu, không tu tâm tính [thì] chẳng thể tăng công. Đó chính là hai nguyên nhân.”

Tôi đã không tu luyện chiểu theo nguyên lý của Pháp và kết quả là, lúc tập công cảm thấy giống như các cử động vật lý thông thường. Nó thật sự rất khó để tinh tấn.

Ít lâu sau một số đồng tu từ xa đến. Một số người trong đó là các đồng tu rất nổi tiếng đã được Minh Huệ đăng bài nhiều lần về những việc liên quan đến tu luyện và giảng thanh chân tướng. Họ vui vẻ ở lại với tôi, học Pháp và tâp công với tôi. Tất nhiên tôi đã thay đổi rất nhiều trong thời gian này, nhưng tôi vẫn không thể thực sự vượt qua các khổ nạn của mình để bước vào trạng thái tu luyện mới và tinh tấn. Tôi đã đắm chìm quá sâu trong các khổ nạn và có quá nhiều thứ để đối phó. Tôi có rất ít thời gian để học Pháp hoặc tập công và cũng không lập ra thời gian cố định để tập. Tôi đã không học Pháp hoặc
tập công trong nhiều ngày.

Trong những năm gần đây, tôi cảm thấy rõ ràng rằng tôi đã tụt về phía sau thật xa so với chỉnh thể chính của đệ tử Đại Pháp. Tôi cảm thấy rằng tôi có lẽ là thuộc nhóm cuối cùng bước vào Đại Pháp. Thậm chí tôi còn tin rằng thế giới của tôi trong vũ trụ hoàn toàn bị vỡ vụn và không toàn vẹn.

Có một thời gian, tôi đã tu luyện rất hạnh phúc và tôi đã rất thuần tịnh. Tuy nhiên, tôi cũng đã có lúc tu luyện một cách rất đau đớn và bất lực. Tôi đã được trải nghiệm cảm giác thiêng liêng và vinh quang khi tôi có thể theo kịp với Chính Pháp. Tôi cũng đã trải qua những cảm giác đau đớn và bất lực khi tôi muốn đề cao và sau đó không thể. Tôi hiểu niềm vui và sự đau khổ của việc tu luyện, của sự mất mát và lạc lối, cũng như của sự bất lực và vô trách nhiệm. Tôi trải nghiệm Đại Pháp lần đầu tiên được giảng, sự phổ biến trên toàn thế giới, các khổ nạn của học viên Đại Pháp và sự điều chỉnh vũ trụ. Tôi đã có hai trải nghiệm cực kì thuần khiết và ngay chính của đệ tử Đại Pháp trong việc đề cao tầng nhanh chóng và sau đó là một trải nghiệm trái ngược của việc làm tổn hại gây ra bởi các cựu học viên người đã từng “tà ngộ”, sự đau đớn của việc rớt xuống, của sự trừng phạt khi làm điều xấu, và cảm giác cô đơn, đau đớn khi tách rời khỏi các nguyên lý vĩ đại của Đại Pháp.

Tuy nhiên vì đây là tu luyện, do đó phép lạ thực sự có thể xảy ra và nó đã thực sự xảy ra gần đây.

Tôi đã đến thăm một đồng tu, người đã đạt đến trạng thái ngộ sâu, kể từ khi chúng tôi tu luyện với nhau trong những năm 90. Anh ấy biết trạng thái tu luyện của tôi và biết các chấp trước của tôi. Anh đã dành thời gian và nói với tôi anh đã nhìn thấy “cái tôi”, chấp trước, và quan niệm khống chế cuộc sống của chúng ta như thế nào, và cách mà những “cái tôi” được tạo thành qua bao nhiêu kiếp luân hồi. Sau ba ngày ở nhà anh ấy, sự can nhiễu đến việc học Pháp của tôi đã trở nên yếu đi rất nhiều. Sau đó tôi đã nhanh chóng bắt kịp với quá trình Chính Pháp.

Kể từ đó tôi hiểu sự khác biệt giữa “tự ngã” và chân ngã của mình. Tôi đã có một sự hiểu biết sâu sắc hơn.

Sư phụ đã giảng:

“Tự kỷ của chư vị là cái tự kỷ tiên thiên, Nó bất biến. Nhưng người ta khi nhận thức sự vật thì thông thường dễ hình thành một chủng quan niệm, mà chủng quan niệm ấy lại không phải tự kỷ.” (“Phật tính” , Chuyển Pháp Luân II)

Trong 20 năm tu luyện của mình, tôi chưa từng thấu hiểu Pháp từ tầng cao hơn. Bất chợt tôi nhận ra điều quan trọng nhất trong việc tu luyện của mình không phải là việc vứt bỏ chấp trước về danh, lợi, cũng không phải sự xả bỏ về tình và sinh tử; mà chính là việc tôi phải hạ được “cái tôi” của mình xuống, đánh bại nó và vượt qua nó. Chấp trước về tình của tôi rất nhẹ, và tôi cũng rất dễ dàng xả bỏ chấp trước về danh, lợi, cũng như sinh tử. Tôi sinh ra đã không sợ cái chết, vì tôi biết rằng cái chết chẳng có gì đáng sợ cả.

Khi sinh ra, chấp trước về tình của tôi rất nhẹ để khi lớn lên, tôi không phải phát triển chấp trước về tình, nên tôi đã được sắp xếp để sống trong một môi trường rất cô đơn. Khi tôi còn nhỏ, tôi sống trong một khu trường. Lớn lên một chút khi bắt đầu hiểu được tiếng nói, gia đình tôi đã di chuyển liên tục từ thành phố này sang thành phố khác, nên tôi chưa bao giờ quá quen thuộc với bất cứ thứ gì. Vậy nên, rất khó để tôi có thể hòa nhập hoàn toàn vào mỗi môi trường.

Ngoài ra, bộ não của tôi một phần đã bị khóa trước khi học lớp 12. Lúc đó, tôi không thông minh lắm và tôi không muốn đọc hoặc nghiên cứu gì cả. Tôi gần như không có sở thích gì. Tôi không có nhiều bạn bè và tôi thường dành thời gian một mình. Khi tôi bắt đầu tu luyện, những năm giữa 1993 và 1999 là để tôi vứt bỏ chấp trước về danh, lợi, và tình. Vì việc này rất dễ dàng với tôi nên tôi đã nhanh chóng đạt đến trạng thái tu luyện mà “nhìn mà chẳng thấy”, “nghe mà chẳng nghe”, và “ở đây nhưng không thực sự ở đây”. Khảo nghiệm về sinh tử vào năm 1999 cũng rất dễ dàng cho tôi, bởi vì ngay cả trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã không có khái niệm về cái chết. Sau khi bắt đầu tu luyện, ngay cả khái niệm về “vượt qua sinh tử” cũng không hề khác đối với tôi.

Tại sao sau mười năm tu luyện tôi lại rớt xuống tệ thế?

Sư phụ đã giảng trong “Phật tính vô lậu” vào tháng 2 năm 1997 rằng:

“Tôi cũng muốn nói rằng, bản tính của quý vị trong quá khứ về căn bản là vị ngã và ích kỷ. Từ nay trở đi, bất kể quý vị làm điều gì, hãy nghĩ đến người khác trước, như thế để thực ngộ được vô ngã và vị tha. Từ nay trở đi, dẫu quý vị làm gì, hãy quan tâm đến người khác—thậm chí đến cả thế hệ tương lai—cùng với sự ổn định vĩnh cửu của Đại Pháp.” (Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi nhận ra rằng những chấp trước và khái niệm người thường của chúng ta, bao gồm danh, lợi, tình được tồn trữ trong ý thức của chúng ta về bản thân. Đặc biệt là sau năm 1999, vì chúng ta tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp, chúng ta phải vứt bỏ chấp trước về cái tôi. Mặc dù chúng ta luôn luôn nói về việc buông bỏ “cái tôi” của mình, nhưng thực sự thì “cái tôi” là gì? Vì tôi không thực sự hiểu rõ ràng “cái tôi”, làm thế nào tôi có thể nói rằng tôi đã thật sự và triệt để buông bỏ được “cái tôi” của mình? Khi chúng ta tiến đến cảnh giới hoàn toàn xả bỏ các chấp trước về danh, lợi, tình, và cả về sinh tử và tiếp tục đề cao lên nhưng vẫn chưa bỏ được “cái tôi” thì nó vẫn trở thành một nhân tố tách rời chúng ta với các đặc tính của vũ trụ.

Trước năm 1999, tôi không thất bại về chấp trước tình cảm và dục vọng, và danh, lợi, tôi đã không thất bại về khảo nghiệm sinh tử, nhưng tôi đã thất bại để vứt bỏ “cái tôi”. Tôi không thể hạ “cái tôi” của mình xuống nhưng giờ đây tôi biết rằng chấp trước cái tôi là gốc rễ của tất cả các chấp trước của chúng ta.

(Còn tiếp…)

 


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/23/93、99、2011,生命的三次飞跃-2–248895.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/13/130065.html
Đăng ngày 31-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share