Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-06-2011] Tôi đã bị đưa đến trại lao động cưỡng bức Tây Cách Mộc ở thành phố Giai Mộc Tư vào tháng 7 năm 2000. Đến tháng 8, hơn 200 học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị giam tại đây. Trại lao động đã xây dựng thêm một tòa nhà chuyên dùng để bức hại các học viên Đại Pháp bằng nguồn tiền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Trong tháng 10 năm 2000, khoảng 40 hay nhiều hơn các học viên nam đã bị giam chung với nhau trong một tòa nhà cũ ở phía nam nhà tù. Lính canh đã không thể ngờ được rằng các học viên Đại Pháp thậm chí còn vững vàng hơn và không thể lay động được khi giam chung họ với nhau. Các học viên Đại Pháp luôn luôn nghĩ đến người khác, lòng từ bi và sự an hòa của họ có thể khiến mọi thứ hoà hợp. Vì trường năng lượng của các học viên rất mạnh mẽ, lính canh trong tòa nhà đã không thể ở lại đó và họ thường ở ngoài hành lang.

Lúc đầu, lính canh tù muốn chia rẽ chúng tôi. Họ không cho phép chúng tôi ăn cùng nhau, nhưng chúng tôi không hợp tác. Họ không cho chúng tôi tập các công pháp Pháp Luân Công. Họ cũng đặt vách giữa hai phòng giam và thay thế những bức tường bằng kính để theo dõi chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi thức dậy cùng nhau vào giữa đêm để tập các công pháp Pháp Luân Công. Khi các lính canh nhìn thấy điều này, họ không thể làm gì khiến chúng tôi dừng tập. Cuối cùng, họ chỉ kéo rèm phòng họ lại và không để ý đến chúng tôi nữa.

Một học viên Đại Pháp ông Cổ Vĩnh Phát (hiện đã qua đời) sẽ mãn hạn tù vào tháng 11 năm 2000, nhưng trại lao động muốn kéo dài thời hạn của ông. Đồng thời, chúng tôi biết rằng sẽ có những chính sách mới được áp dụng để chống lại các học viên Đại Pháp tại trại lao động cưỡng bức, bao gồm tra tấn thể chất, tẩy não và tổ chức các buổi tập thể dục. Đối mặt với sự bức hại, các học viên hiểu rằng chúng tôi không nên tuân theo kế hoạch của ĐCSTQ. Vào thời điểm đó tôi đã tập trung vào tu luyện bản thân mình và biết rằng nhà tù không phải là nơi thích hợp cho việc tu luyện. Từ trong tâm, tôi cũng đã có một suy nghĩ mơ hồ rằng tôi nên đi ra ngoài và trợ Sư chính Pháp. Một vài đồng tu khác và tôi đã thống nhất thoát khỏi trại lao động vào đêm trước khi ông Cổ mãn hạn tù.

Kế hoạch này không phải ai cũng biết đến. Một số học viên đã đồng ý với kế hoạch, một số thì không. Vào ngày trốn thoát, căn phòng đã yên lặng bất thường sau bữa tối. Mặt trăng đã hoàn toàn bị che lấp bởi những đám mây, và một người không thể nhìn thấy dù chỉ cách một vài mét. Đột nhiên, toàn bộ lao trại động cưỡng bức bị mất điện. Đây là lần đầu tiên nhà tù bị mất điện kể từ khi tôi đến. Sau một lúc, các lính canh tù gọi tất cả mọi người đi ra khỏi tòa nhà để đi tắm. Trước khi tôi đi xuống cầu thang, tôi lợi dụng cơ hội này để gặp một đồng tu cao tuổi, người này từng trong cùng một nhóm với tôi. Ông ấy phấn khích khi nhìn thấy tôi, và ông vừa được biết về kế hoạch trốn thoát. Ông hợp thập và nói trong nước mắt: “Hãy bảo trọng.” Tôi mỉm cười, hợp thập đáp lại và rời đi.

Đêm đó, các lính canh nhà tù trông rất căng thẳng và luôn luôn giục chúng tôi phải nhanh lên. Đối mặt với sự áp đặt của các lính canh, chính niệm của tôi đã trở nên yếu đi. Tôi không thể bắt đầu bước đầu tiên. Vào thời gian này, hai học viên đã gọi tên tôi và hỏi: “Anh đã sẵn sàng chưa?” Sự can đảm của tôi trỗi dậy và tôi nói: “Tôi đang ở ngay phía sau anh.” Chúng tôi bắt đầu chạy nhanh hết sức có thể về phía cánh cửa.

Cánh cửa chính ở phía sau tòa nhà nơi các học viên nữ bị giam giữ, và chúng tôi không thể nhìn thấy cánh cửa từ nơi chúng tôi đứng. Tôi chỉ biết rằng có một cửa phụ nhỏ bên cạnh cửa chính mà các lính canh thường xuyên sử dụng. Chúng tôi nghĩ đó sẽ là đường tốt nhất thoát ra ngoài. Các lính canh đã kinh ngạc khi nhìn thấy chúng tôi. Họ đã không nói nên lời và chỉ chỉ vào chúng tôi. Tôi theo sát phía sau các bạn đồng tu. Khi chúng tôi đến cửa chính, nó đã được mở rộng – như thể ai đó vừa mới mở ra cho chúng tôi.

Sau khi chúng tôi đã đi qua cổng, chúng tôi chạy theo những hướng khác nhau. Tôi leo lên một ngọn đồi, nhưng khi tôi đến gần đỉnh đồi, tôi cảm thấy rất mệt và tôi không bước đi thêm bước nào nữa. Tôi quay lại và thấy ánh đèn pin đang chiếu tới nơi tôi đang đứng. Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng ngay lập tức tôi đã chính lại bản thân mình. Tôi nghĩ: “Sư Phụ, xin hãy gia trì cho con, chẳng lẽ không còn gì để con có thể làm cho Đại Pháp ở bên ngoài nhà tù sao?” Một lúc sau, tôi đã có sức mạnh và không cảm thấy mệt mỏi nữa.

Tôi đi bộ một lúc lâu, và tôi không biết tôi đang ở đâu. Tôi đã đi qua các trang trại và một vài con suối. Sau đó, tôi đã tới một con đường chính với chiều rộng khoảng hơn 10 mét. Ở đó có một trạm thu phí nơi các xe ô tô thường dừng lại để nộp lệ phí. Tôi nghĩ: “Phải chăng có cảnh sát ở đó? Làm thế nào tôi có thể đi qua đó?” Tôi nhìn sang bên cạnh và nhìn thấy một cái ống cống bằng xi măng dẫn sang phía bên kia đường. Nó có kích thước hoàn hảo để vừa đủ cho một người chui qua. Tôi đã chui qua đó và tiếp tục đi bộ trong một thời gian dài. Tôi không sợ hãi chút nào. Cuối cùng thì tôi đã đến một nơi có thể nghỉ ngơi, bình tĩnh lại và rửa ráy. Sau đó tôi chợt nhận ra rằng nơi này trông rất quen thuộc và nhớ rằng tôi thường qua đó nhiều lần khi tôi học đại học. Tôi biết rằng Sư phụ đã đưa tôi đến đó. Đây là cách mà tôi đã trốn thoát khỏi trại lao động cưỡng bức.

Có 11 người chúng tôi đã trốn thoát; những người đã quyết định chạy trốn đều thành công, ngoại trừ ông Cổ Vĩnh Phát. Một trong những học viên là Trương Trường Minh ở Thất Đài Hà (nay đã qua đời). Ông nói rằng ông không biết rằng các đồng tu có ý định trốn thoát. Ông chú ý thấy một vòng tròn sáng ở phía trên đỉnh đầu của mình ngay sau khi điện phụt tắt và ông thấy mọi người, từng người một, chạy về phía cánh cửa. Khi ông thấy điều đó, ông đã gia nhập cùng họ và đã trốn thoát. Một học viên khác có rất nhiều vết thương trên cơ thể; phần dưới cơ thể của ông đã bị mủ bao phủ, có cả những vết thương hở, và ông thường chỉ nằm được khi không có quần áo trên người. Ông nói: “Tôi đã quyết định chạy trốn. Tôi cảm thấy tôi có thể làm điều đó, và tôi không cảm thấy bất kỳ cản trở nào khi chạy cả. Tôi không thể chạy nhanh khi đi giày, vì vậy tôi đã tháo giày ra và chạy chân trần. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình khi đang chạy trên cánh đồng lúa mì, nhưng bàn chân tôi không hề bị đau và tôi cũng không cảm thấy bất cứ sự đau đớn nào.

Sau cuộc chạy thoát của chúng tôi, trại tẩy não tại trại lao động cưỡng bức bị giải thể. Nhìn lại, vào thời điểm đó chúng tôi còn có rất nhiều chấp trước, và tôi đặc biệt là đã không có đủ chính niệm. Tôi đã không nghĩ đến việc xin được ban cho những năng lực siêu phàm. Sau đó, tôi tự hỏi làm thế nào chúng tôi đã thành công. Tôi nghĩ rằng đó là vì chúng tôi không hợp tác với tà ác, và do từ chối sự an bài của cựu thế lực, kết quả là, Sư Phụ đã có thể triển hiện ra nhiều phép lạ để giúp chúng tôi.

Sự hiểu biết của cá nhân tôi là có hạn, xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Tôi chỉ muốn miêu tả lại những kinh nghiệm thần kỳ từ quá khứ của tôi để minh chứng sự vĩ đại của Sư phụ và Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/6/征文选登–正念让劳教所大门大敞四开-236731.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/15/123822.html
Đăng ngày 22-06-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share