Bài viết của Kiên Tín, một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-11-2010] Tôi thường nhắc nhở bản thân rằng mình đang tu Đại Pháp của vũ trụ và may mắn thế nào khi đang sống trong thời kỳ Chính Pháp của Sư Phụ. Không thế lực nào có thể cản trở tôi tiến bước trong tu luyện.

Trước khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi đã phải sống nhờ vào thuốc men và phải nhập viện phần lớn thời gian. Thực tế tôi đã đắc Pháp khi đang ở bệnh viện. Tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất trong vòng một tháng tập công. Sư Phụ đã điều chỉnh thân thể cho tôi và tôi có thể cảm nhận Pháp Luân quay trên đỉnh đầu và bụng dưới. 17 người bạn và họ hàng tôi cũng đã bắt đầu tập Pháp Luân Công sau khi chứng kiến sự thay đổi ấn tượng về sức khỏe của tôi.

Khi tôi thấy Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu chiến dịch tuyên truyền phỉ báng, vu khống Pháp Luân Công và Sư Phụ, tôi đã khóc và quyết định đi đến Bắc Kinh để lên tiếng cho môn tập. Trên đường đến trạm xe buýt, tôi thấy cảnh sát dọc khắp đường phố. Khi tôi ngồi xuống, tôi nhìn thấy hình ảnh Sư phụ rõ ràng ở ngay trước mặt tôi đang mỉm cười. Tôi gần như khóc thành tiếng, vì tôi biết Sư Phụ đang khích lệ tôi. Tôi chưa bao giờ xa nhà trước đây và điều này đã ban cho tôi sự tự tin và quyết tâm hơn để đi đến Bắc Kinh và thỉnh nguyện công bằng cho Đại Pháp.

Ba mươi học viên trên cùng một xe buýt đi tới Bắc Kinh vào ngày hôm đó. Nhân viên bán vé xe buýt liên tục thông báo rằng tất cả các học viên đang định đến Bắc Kinh phải xuống xe. Cảnh sát đã chặn xe buýt tại ga Thiết Môn Quan ở thành phố Thiên Tân, và yêu cầu mọi người trên xe xuất trình chứng minh thư. Tôi đã không mang theo bất kỳ giấy tờ nào. Tôi nhớ những gì Sư phụ đã giảng:

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi sẽ bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã có ý nghĩ: Tôi là đệ tử của Sư Phụ Lý và không chịu sự kiểm soát của cảnh sát. Tôi xuống xe và bỏ đi mà không có ai cố gắng chặn tôi lại. Tôi đã phải chuyển xe buýt bốn lần trước khi đến được Bắc Kinh. Tôi bắt đầu tập công khi đến Quảng trường Thiên An Môn, và sau khi tôi bắt đầu tập bài công pháp thứ tư, một cảnh sát đã phát hiện ra và bảo tôi dừng lại. Tôi nói “Tôi đã đi hàng ngàn dặm chỉ để nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và để yêu cầu chính phủ trả lại sự trong sạch cho Sư Phụ chúng tôi.

Tôi bị đưa tới một trung tâm giam giữ, và bị giam cùng phòng với 18 người. Tám người không phải học viên và bốn người bị kết án tử hình. Tôi đã cố gắng nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Công và dạy họ tập công. Tôi bảo họ rằng nếu họ đã học Pháp Luân Công thì cuộc đời họ sẽ không phải kết thúc ở đây. Môi trường đã thay đổi sau khi tôi nói chuyện với họ, và tôi xin Sư Phụ gửi sách vào trong trại giam. Cuối ngày hôm đó, một bạn đồng tu đã lén gửi sách Chuyển Pháp Luân vào trại giam, và sau khi ăn sáng ngày hôm sau, chúng tôi mở sách ra. Tôi đặt hình Sư Phụ lên lò sưởi và ngồi đả tọa hai tay hợp thập “Sư phụ, xin hãy coi con là đệ tử của Ngài. Con nhất định sẽ trở về nhà cùng Ngài.” Bốn tù nhân bị kết án tử hình ngồi xuống và bắt đầu khóc. Một trong số họ nói “Thưa Sư Phụ, xin hãy nhận con là học viên của Ngài. Miễn là chúng con còn sống một ngày, chúng con sẽ theo Ngài và tập Pháp Luân Công.

Phòng giam ở trại giam đã được biến thành điểm học Pháp. Chúng tôi học Pháp rất nhiều, tám bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Một trong các tù nhân bị kết án tử hình nói: “Đây thực sự là một cuốn sách tuyệt vời. Càng đọc, tôi càng thấy thoải mái.” Một tù nhân vốn bị kết án 8 năm nhưng sau đó đã được thả ra trước thời hạn. Một tù nhân bị kết án tử hình cũng được thả ra. Án tử hình của một tù nhân đã được trì hoãn, và một tù nhân bị kết án 7 năm thì được giảm xuống còn 3 năm.

Khi Sư Phụ công bố kinh văn về phát chính niệm vào năm 2002, tôi đã làm theo lời dạy của Sư Phụ và có gắng loại bỏ những chấp trước người thường để không bị chúng ảnh hưởng đến tôi khi phát chính niệm.
Tôi đã từng bị giam giữ trong một trại lao động cưỡng bức, và nhìn thấy một lính canh kéo một học viên ra ngoài sân. Tôi bắt đầu kéo các thanh sắt cửa sổ khi hét lên với các lính canh. Các thanh sắt trở nên lung lay sau một vài cố gắng, và chúng tôi tìm cách thoát ra và theo sau họ. Trưởng đội lính canh đã nắm lấy tôi, còng tay tôi ra sau lưng và trói tôi vào một cái cây. Tôi hét lên “Chúng tôi đã hy sinh cuộc sống và sự nghiệp của mình để cứu độ chúng sinh, kể cả các anh. Nhưng các anh lại đối xử với chúng tôi như thế này. Những gì các anh đang làm đang được ghi lại vào lịch sử của vũ trụ.” Trưởng đội lính anh nói “Thả cô ấy ra.” Đúng tại thời điểm đó, còng tay của tôi tự mở ra. Những người xung quanh chúng tôi đã bị sốc khi họ nhìn thấy điều này. Một lính canh nói “Chắc chắn là Sư phụ của chị đã mở còng tay cho chị.” Tôi tháo còng tay ra và sau đó nói với các lính canh về Pháp Luân Công.

Tôi đặt trọng điểm vào việc phát chính niệm bất cứ nơi nào tôi đi. Trước khi tôi đi ra ngoài nói với mọi người về Pháp Luân Công, đầu tiên tôi phát chính niệm để làm sạch trường không gian khác.

Sư Phụ giảng:

“Giảng thanh chân tướng khu lạn quỷ
Quảng truyền Cửu Bình tà đảng thoái”
(“Tế thế”)

Khi người dân Trung Quốc bị lừa dối bởi sự tuyên truyền của ĐCSTQ, chúng ta phải vạch trần bản chất thật của nó. Tôi đã thảo luận với các bạn đồng tu và quyết định phân phát cửu bình cho mỗi hộ gia đình trong thị trấn của chúng tôi. Trong Thế vận hội năm 2008, nhiều cảnh sát đã được điều động trên toàn thị trấn, nhưng vì hành động của chúng tôi là chân chính và chúng tôi duy trì chính niệm nên đã có thể thực hiện nhiệm vụ của mình mà không có bất kỳ sự can nhiễu nào.

Phải mất một năm trước khi chúng tôi hoàn thành việc phân phát cửu bình tại thị trấn của chúng tôi, và chúng tôi đã đề cao tâm tính và tăng cường chính niệm của mình trong quá trình này. Kết quả là, không có học viên nào bị bắt.

Tôi tạ ơn Sư Phụ đã hướng dẫn tôi trong từng bước đi trên con đường tu luyện của mình trong mười hai năm qua. Tôi đã được hưởng lợi ích từ sự vững tin vào Sư Phụ và Pháp, và tôi đã cảm nhận được sức mạnh của chính niệm.

Xin vui lòng chỉ ra những điều không thích hợp trong nhận thức giới hạn của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/28/手铐自己开了memo-232469.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/22/122052.html
Đăng ngày 1-1-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share