Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc

[Minh Huệ 28-11-2010]Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009 “:

” Từ Thiện này hễ xuất lai, thì lực lượng của Ông là vô tỷ; bất kể nhân tố bất hảo nào cũng đều bị giải thể. Từ Bi càng lớn, thì lực lượng đó càng lớn.

Cứu độ cảnh sát và các quan chức chính phủ

Khi tôi chạy môt cửa hàng nhỏ ở một khu mua sắm, tôi có thể nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công để cứu độ họ. Ban đầu, tôi chỉ giảng chân tướng cho những người trông tốt và lương thiện, và rất cảnh giác với cảnh sát, vì sau khi bị bức hại, tôi đã phát triển một số tâm sợ hãi khiến tôi không mấy thoải mái mỗi khi gặp người mặc đồng phục cảnh sát. Một lần khi một viên cảnh sát đã đến cửa hàng của tôi, tôi nghĩ có nên cứu độ anh ta hay không. Sau đó, tôi nhớ rằng Sư Phụ đã cứu độ cả các đặc vụ ĐCSTQ. Vậy tại sao hôm nay tôi lại không cứu anh chứ?

Sau một lời chào ngắn ngủi, tôi biết rằng anh ấy là nhân viên chấp hành ở tòa án. Tôi hỏi anh ấy “Anh có nghĩ rằng có luật pháp ở nước ta không?” Anh ấy trả lời “Anh nói thế có nghĩa gì?” Sau đó tôi nói rằng Pháp Luân Công là chân chính, và nó dạy con người trở nên tốt. Tôi nói rằng các học viên đã bị bắt một cách phi pháp, và bị tra tấn trong các trại lao động cưỡng bức và nhà tù. Anh ấy vừa thở dài vừa nói “Đúng là ở nước ta không có luật pháp nào cả!”

Khi tôi nói chuyện với một người đàn ông ở sở cảnh sát về cuộc đàn áp, ông nói “Từ ngày đầu  khi Pháp Luân Công bị bức hại, tôi không bao giờ tham gia vào cuộc bức hại. Nhìn thấy dòng chữ ‘Trời sẽ diệt ĐCSTQ’ trên tường của sở cảnh sát , tôi đã không nói bất cứ điều gì. ” Một lần khác, sau khi biết sự thật mà chủ tọa tòa án nói với tôi “Tôi biết các học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Trong quá khứ tôi cũng thầm lặng giúp đỡ họ”

Chúng tôi ngộ ra rằng tất cả những người đã đến cửa hàng chúng tôi là để chúng tôi cứu độ họ, bao gồm cả các quan chức chính phủ, quân nhân, cảnh sát, lính canh, và tất cả các  doanh nhân và cả khách hàng thông thường của chúng tôi. Có lần, có hơn một chục người mặc đồng phục cảnh sát  đứng ở trước cửa hàng của tôi. Tôi cảm thấy một chút cảnh giác. Khi họ bước vào, tôi nhận ra hai người trong số họ mà chúng tôi đã giúp thoái ĐCSTQ ngày hôm trước. Hóa ra là họ dẫn các đồng nghiệp của họ đến đây để tìm hiểu sự thật. Chúng tôi nói với họ về cuộc bức hại và cũng giúp họ thoái Đảng. Tôi nhận ra rằng đó là sự an bài của Sư Phụ. Một mặt, Sư Phụ cho tôi cơ hội này để cứu độ chúng sinh; mặt khác Sư Phụ giúp tôi loại bỏ các chấp trước sợ hãi và các quan niệm về cảnh sát

Trước thời gian Thế Vận Hội 2008, một người đã được phái đến để theo dõi tôi. Tôi giải thích chi tiết sự thật về Pháp Luân Công và giúp anh ta thoái khỏi ĐCSTQ. Người này sau đó trở thành bạn của tôi và thường trông coi việc kinh doanh  cho tôi.

Kể từ khi chúng tôi bắt đầu mở cửa hàng này, chúng tôi đã đặt việc cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp lên trên mọi thứ. Khi chúng tôi đi mua hàng, chúng tôi giảng chân tướng cho các nhà cung cấp. Tôi đã nói chuyện với vài phụ nữ lớn tuổi ở cửa hàng khác về Pháp Luân Công, và họ kinh ngạc lắng nghe chăm chú.

Nghĩ đến người khác

Vào năm 2007, chính quyền đã tìm cách bắt tôi, và muốn đưa tôi vào trại lao động cưỡng bức trong hai năm. Nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ, họ đã thất bại. Tuy nhiên, tôi đã không coi trọng việc đó và không phát chính niệm để loại trừ cựu thế lực. Sau đó, tôi đã bị bắt ở thành phố khác, và bị đưa đến trung tâm giam giữ.

Trong khi tôi bị giam giữ, tôi đã nói chuyện với mọi người về cuộc đàn áp, ban đầu, các lính canh đã ngăn cản tôi. Tôi đã không tranh đấu lại với họ mà vẫn tiếp tục giảng chân tướng. Sau đó một viên lính canh trẻ tuổi đã bắt đầu hỗ trợ tôi. Sau đó, anh ấy thường la lớn “Nhóm người trong phòng đó quá tệ. Anh hãy đi và nói với họ về Chân-Thiện-Nhẫn đi.” Hay anh ta nói “Đạo đức mọi người trong phòng này là rất tệ. Anh hãy đi và nói với họ về đạo đức và lương tâm đi.” Tôi đã có thể nói chuyện rất nhiều người về Pháp Luân Công theo cách này. Sau đó nhiều người đã cố gắng giúp đỡ tôi, và cho tôi sử dụng điện thoại của họ để liên lạc với gia đình tôi và các bạn đồng tu.

Có một lính canh có tính cách là rất xấu. Ông ta lấy việc ra lệnh cho những người tù chạy dưới nắng nóng làm niềm vui. Rất nhiều người ghét ông. Sau đó, tôi nhớ rằng Sư Phụ đã yêu cầu chúng ta cần phải cứu độ tất cả chúng sinh. Vì vậy, tôi nghĩ, “Tại sao tôi không cho ông ta một cơ hội chứ?” Sau đó tôi nói với ông ấy “Hãy cho tôi giấy và một cây bút, tôi muốn viết vài điều.” Ông ấy đưa tôi cây bút và tờ giấy. Sau đó tôi viết một lá thư 20 trang bằng tất cả tâm huyết của mình để giải thích sự thật về Pháp Luân Công và gởi bản sao đến thị trưởng của thành phố đó, các quan chức đứng đầu của Viện Kiểm sát và Toà án nhân dân, cũng như người phụ trách của trung tâm giam giữ.

Cảnh sát đã tạo chứng cớ và tài liệu giả để ra sức buộc tội tôi, và lên kế hoạch đưa tôi vào trại lao động cưỡng bức. Đầu tiên, họ yêu cầu tôi ký tên vào hồ sơ tạm giam. Tôi đã không ký và xé nó. Sau đó họ đến vào ngày khác và nói rằng “Nếu anh không ký, chúng tôi vẫn có thể tống anh vào tù hai năm, hãy đợi mà xem!” Chiều hôm đó, một thợ chụp ảnh đã đến chụp ảnh  tôi. Tôi cảm thấy rất tệ vào thời điểm đó, nên tôi nói to lên “Sư Phụ, xin hãy cứu con! Xin đừng để họ bức hại con thêm nữa!” Ngay lúc đó, môi trường thay đổi. Khi tôi bước ra khỏi phòng chụp ảnh, một cảnh sát ở hành lang nở nụ cười nói với tôi “Một lát nữa, hãy đi ăn và gặp gỡ gia đình ở nhà hàng. Mọi thứ đã được sắp xếp xong.

Tôi học bài giảng mới của Sư Phụ cùng với các thành viên trong gia đình và các đồng tu trong bữa ăn. Thông qua việc chia sẻ, chúng tôi nhận ra rằng trong mọi tình huống, trước tiên chúng ta cần phải cân nhắc đến người khác! Khi tôi ra khỏi nhà hàng sau bữa ăn, tôi thấy những đám mây hồng ánh vàng kim trên bầu trời. Vợ tôi phát chính niệm cho tôi hơn 1 giờ vào tối hôm đó, và thấy rằng tất cả các nhân tố cựu thế lực ở không gian khác bức hại tôi đã hoàn toàn bị giải thể.

Ngày hôm sau một số thành viên trong gia đình và các bạn đồng tu đã đến thăm người đứng đầu phòng 610 ở thành phố đó. Họ đã không nói nhiều với ông ấy, nhưng  đã hướng tâm thuần tịnh của mình về phía ông ấy. Ông ấy hoàn toàn ủng hộ chúng tôi, và gọi giám đốc sở cảnh sát địa phương đến và bảo họ thả tôi. Sau đó giám đốc Phòng 610 đến trung tâm giam giữ, mặc dù là chủ nhật, và giúp làm thủ tục để thả tôi. Các đồng tu đã tham gia trong việc giải cứu tôi rất ngạc nhiên về điều đó và nói “Chúng ta đều nghĩ rằng ông ấy rất tà ác. Làm thế nào mà bây giờ ông ấy trở nên tốt đến thế nhỉ?

Sư Phụ luôn yêu cầu chúng ta:“… để thực ngộ được vô ngã và vị tha.” (“Vô lậu trong Phật tính” từ “Tinh tấn yếu chỉ”). Khi chúng ta thực sự làm như vậy, uy lực của Đại Pháp là kỳ diệu.

Đột ngộ

Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, tôi thường vấp ngã trong tu luyện. Trong khi ở các trại lao động cưỡng bức, tôi dùng suy nghĩ người thường để xét vấn đề, và thụ động và vô vọng chịu đựng sự bức hại. Sư Phụ tôn kính đã điểm ngộ tôi một lần nữa, nhưng tôi vẫn bị kìm hãm trong sự sợ hãi và các chấp trước khác nhau trong các khổ nạn, đã ngăn cản chính tín của tôi vào Sư Phụ và Pháp. Tôi không biết làm thế nào để đối phó với cuộc bức hại và vì thế đã chịu đựng một cách thụ động.

Tôi nhớ những gì Sư phụ giảng về câu chuyện về Phật Thích Ca muốn tắm trong rừng rậm. Sư phụ giảng:

“Trong [câu chuyện] này đã nói rõ một vấn đề: không thể [chỉ] vì có côn trùng, mà chúng ta không tắm; cũng không thể [chỉ] vì có muỗi, mà chúng ta phải đi nơi khác tìm chỗ ở; không thể [chỉ] vì lương thực cũng có sinh mệnh, rau có sinh mệnh, mà chúng ta liền thít cổ lại không ăn không uống chi nữa. Không thể như thế được; chúng ta cần cân bằng quan hệ này cho đúng, tu luyện một cách đường đường chính chính; chúng ta không cố ý làm hại các sinh mệnh là được rồi. Cũng vậy, con người cần có không gian sinh hoạt và điều kiện sinh tồn của con người, cũng cần duy hộ [điều đó]; con người cũng cần duy trì sự sống và sinh hoạt bình thường.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng các học viên đang tu Phật Pháp căn bản nhất! Chẳng phải là Phật Pháp vô biên sao? Làm thế nào chúng ta có thể bị một nhóm người xấu cho vào bẫy được? Nếu chúng ta thực sự theo Sư Phụ và có chính niệm thì ai dám ngăn cản chúng ta được?

Mong muốn đề cao tâm tính và phá vỡ quan niệm người thường nảy đến trong tâm trí tôi. Bởi vì tôi đã không làm tốt, vô số chúng sinh vốn đặt hy vọng vào tôi đã bị hủy hoại. Đó là cảnh tượng vô cùng thương tâm và làm tôi cảm thấy buồn vô cùng. Tôi nhận ra rằng tôi phải làm tốt. Sau đó tôi nhìn thấy cảnh một tù nhân bị lính canh dọa nạt mỗi ngày đột nhiên bỏ trốn, điều này đã làm cho các lính canh lo sợ. Tù nhân này đi quanh quẩn trước mặt tôi, lặp lại nhiều lần rằng, “Tôi không sợ chết, điều gì làm tôi sợ hãi chứ? Chúng ta không có gì để sợ hãi.”

Khi tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với các học viên trong đội, chúng tôi quyết định nói với các lính canh rằng phải dừng ngay việc bức hại các học viên nếu không sẽ bị quả báo. Các lính canh ngay lập tức xin lỗi chúng tôi, và sau đó tôi được thả ra.

Không quan tâm đến các quy định ở trại lao động

Tôi bị chuyển đến trại lao động khác vào năm 2002, nơi có nhiều tù nhân cộng tác với lính canh cố gắng làm các học viên từ bỏ niềm tin của họ. Tôi cảm thấy tội cho các cựu học viên đã lạc đường  giữa trong lúc tâm thái bối rối và hỗn loạn. Tôi biết mình phải cứu họ. Trong giấc mơ tôi thấy rằng các con sông không có nước trong thế giới của tôi đã một lần nữa được bổ sung đầy đủ. Nhiều sinh mệnh đã được hồi sinh và họ hạnh phúc bơi lội quanh. Trong tâm tôi luôn tiếp tục cố gắng cứu các phụ đạo viên mà không quan tâm đến các quy định trong trại lao động, chẳng hạn như báo cáo với lính canh trước khi vào nhà vệ sinh, hay bị cấm nói chuyện với người khác hay học Pháp. Miễn là tôi có thời gian tôi lại nói chuyện với các tù nhân và học Pháp với họ. Sau đó, tôi đã viết hơn hai mươi trang giấy giải thích về chân tướng của cuộc bức hại. Rồi tôi phổ biến rộng cho những tù nhân đó. Nhờ  sự bảo hộ của Sư Phụ, tất cả mọi thứ trong trại lao động cưỡng bức đã được khắc chế bởi trường chân chính. Khi tôi chuyển bài viết đến người lãnh đạo trại, ông ấy đã khen ngợi bài viết đó.

Sau đó, tôi bị chuyển đến một đội mà không có học viên nào. Một lần nữa tôi viết thư giải thích chân tướng của cuộc bức hại và gửi đến người phụ trách nhóm. Ngày hôm sau, một tù nhân đã cầm một gói các bài giảng của Sư Phụ  được viết bằng tay và hỏi tôi nó có phải của các học viên không. Tôi trả lời rằng đúng vậy. Sau đó anh ấy đưa tất cả cho tôi. Trong vài tháng sau, tôi chủ yếu học Pháp và phát chính niệm.

Sau đó, các quan chức đưa tôi đến một trung tâm tẩy não. Trong hai tháng, tôi đã xử lý mọi việc chiểu theo Pháp. Rồi tôi nhận ra rằng tôi không nên bị giam giữ ở đây nữa, bởi vì chúng sinh đang chờ đợi tôi cứu họ. Khi tôi phát chính niệm để loại trừ cựu thế lực, nước mắt lăn xuống má. Ngày hôm sau tôi được thả ra.

Hoàn toàn phủ nhận cuộc bức hại

Khi các học viên  ở trong trại lao động cưỡng bức, thế lực cũ làm tất cả những gì có thể  để can nhiễu chúng ta và cố gắng tách chúng ta khỏi Pháp và Sư Phụ. Sau đó, chúng có thể sử dụng cớ này để bức hại và hủy hoại chúng ta. Nếu chúng ta vững tin vào Sư Phụ và Pháp thì không ai sẽ dám làm hại chúng ta. Nếu chúng ta thật sự minh bạch các nguyên lý Pháp và có chính niệm mạnh, tà ác không thể làm được gì.

Có một lần, lính canh nhìn thấy bài giảng của Sư Phụ ở dưới gối tôi. Ông ta tập hợp nửa tá lính canh và lên kế hoạch tra tấn tôi. Một lính canh đã sử dụng dùi cui điện để giật tôi. Khi tôi có chính niệm là  ông ta cũng cảm thấy bị giật, ông ta không dám giật điện tôi nữa. Thay vào đó, ông ta quyết định sử dụng một cây gậy bằng gỗ để đánh tôi. Nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào. Sau đó, cây gậy gẫy ra từng mảnh. Khi đó, ông ta đánh ngã tôi, vì vậy tôi túm lấy ông và cũng vật ngã  ông ta xuống. Tất cả lính canh khác cũng cười ông ta, và không có ai giúp đỡ ông ấy. Sau đó, ông ta giận dữ và đi tìm cây gậy mới. Trong lúc ông ta ra khỏi phòng, tôi nhân cơ hội này để nói chuyện với người lính canh trẻ tuổi mà vừa mới tốt nghiệp từ học viện cảnh sát. Tôi nói với anh ấy: “Đừng bao giờ tham gia vào việc đàn áp Pháp Luân Công. Điều đó sẽ hủy hoại cuộc sống của cậu đấy! Cậu nên trân quý cuộc sống của mình” Khi lính canh đó quay trở lại, ông ấy không tức giận nữa mà nói: “Bây giờ tất cả đã ổn rồi. Anh có thể quay về.

Tôi đã nhận ra rằng chúng ta nên hoàn toàn phủ nhận sự bức hại mà cựu thế lực đã an bài.  Sư Phụ không an bài là chúng ta phải chịu đựng bức hại! Chúng ta nên đồng hóa với Pháp, đường đường chính chính chứng thực Pháp, tích cực loại trừ thế lực cũ và giảng rõ sự thật để cứu độ chúng sinh!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/28/ 慈悲 的 力量-231146.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/15/121951.html

Đăng ngày:  27-12-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share