Bài viết của học viên Trung Quốc
[Minh Huệ 10-11-2010] Vào một ngày mùa đông năm 2004, khoảng 4h chiều, tôi bước vào một tòa nhà gần nơi tôi ở với một xấp tài liệu giảng thanh chân tướng. Tôi dán tờ rơi lên mỗi cánh cửa ra vào ở tầng đầu tiên. Khi tôi đang bước lên tầng thứ hai, tôi nghe một tiếng động lớn và nhận thấy một người khác đang đến. Tôi trèo cầu thang đến tầng 7 trên cùng, sau đó bắt đầu đi xuống các tầng dưới phân phát tài liệu.
Tôi đang băn khoăn sao không nghe thấy có tiếng mở cửa nào, thì bất ngờ ở giữa tầng hai và ba một thanh niên cao lớn với một khẩu súng xuất hiện trước mặt tôi, và nói “Đứng im, nếu không tao sẽ giết mày.” Người thanh niên tiến đến tôi và nói “Đưa tiền ra đây.” Biết rằng mình đang bị cướp, tôi đã nói, “Tôi không mang theo tiền.” Người đó lục túi tôi vì không tin, nhưng chỉ thấy các tài liệu giảng thanh chân tượng. Anh ta quá tức giận và dùng súng đánh vào mặt và ngực tôi. Tôi hét lên “Tôi không nói dối, tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp.” Anh ấy bỏ đi ngay lập tức. Khi tôi về nhà, mẹ tôi đã nhìn thấy các vết bầm tím sưng trên khuôn mặt và môi chảy máu của tôi. Tuy nhiên, sáng hôm sau, khuôn mặt của tôi đã hoàn toàn bình thường.
Là một học viên Đại Pháp, tôi hướng nội khi xảy ra vấn đề và nhận thấy rằng tâm tôi không thật thuần tịnh lúc đó: Tôi đã gọi điện thoại khi đang đi phát tài liệu và nói chuyện về mọi thứ với tâm thái không thuần tịnh – Sao tôi có thể không nghiêm túc trong khi đang làm một việc nghiêm túc như cứu độ chúng sinh? Tôi tiếc rằng tôi đã không bảo anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” và đây là lý do tại sao cựu thế lực lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi nghĩ rằng tôi nên thử tìm anh ấy một lần nữa và đã thấy anh ấy đang ngồi ở phía trước tòa nhà. Tôi đến gần anh ấy và nói thân mật “Anh khỏe không? Có còn nhớ tôi không?” Anh ấy đứng lên một cách lo lắng và kéo tôi về phía cửa tòa nhà, nhưng tôi nắm lấy cái tay nắm cửa bằng tất cả sức mạnh, xin Sư Phu giúp đỡ và nói “Tôi chỉ muốn nói với anh hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’” Anh ấy bình tĩnh một chút và nói: “Hãy vào trong và nói chuyện.” Tôi đồng ý sau khi quan sát tình trạng của anh ấy.
Tôi bảo anh ấy “Anh đừng làm điều như vậy lần nữa, bởi vì sẽ rất nguy hiểm dù sớm hay muộn, anh nên trân quý bản thân mình bởi vì cuộc sống rất trân quý.” Anh ấy nói, “Tôi không quan tâm nữa vì tôi bị bệnh ung thư.” Tôi nói một cách chân thành, “Niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ sẽ giúp anh.” Anh ấy nói, “Tại sao bạn tập Pháp Luân Công, vì một số người thậm chí còn tự thiêu.” Tôi giảng rõ sự thật về sự kiện này, giải thích rằng đây là sự bịa đặt của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Anh ấy trả lời: “Nếu tôi muốn học Pháp Luân Công thì tôi có thể học ở đâu?”
Vào năm 2005, khi Sư Phụ yêu cầu các học viên Đại Pháp bắt đầu khuyên mọi người trên thế giới thoái 3 tổ chức liên quan đến ĐCSTQ. Một ngày nọ khi đang đi bộ với một học viên, tôi thấy người thanh niên nọ đang ngồi kế bên đường, vì vậy tôi bảo học viên đó đợi tôi. Sau đó, tôi tiến lại gần tên cướp khi xưa một lần nữa và nói “Đã có từ 10.000 đến 20.000 người thoái 3 tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Anh đã gia nhập vào tổ chức nào?” Anh ấy nói, “Thiếu niên Tiền phong.” Tôi nói, “Tôi cho anh một biệt danh ‘Thiện Duyên’, ‘Cầu chúc anh bình an’ để anh có thể thoái.” Anh ấy gật đầu đồng ý.
Bản dịch tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/7/232122.html
Bản dịch tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/17/121467.html
Đăng ngày 25-11-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.