Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-08-2010] Trong vài năm vừa qua, Sư Phụ đã luôn ở bên tôi và dẫn dắt tôi tiến lên. Sau đây là kinh nghiệm của tôi trong những năm gần đây.

Học Pháp tốt và loại bỏ những quan niệm người thường qua chính niệm chính hành

Sư Phụ dạy chúng ta:

“Người thường truy cầu gì, người thường muốn được gì, người thường làm những gì, nói những gì, hành [xử] gì, đối với chư vị mà giảng, đều là phải tu bỏ đi.”
(“Giảng Pháp tại Manhattan“, 26 tháng 3, 2006)

Năm ngoái, chị chồng tôi muốn mua căn nhà mà tôi và con tôi sống trong đó. Mẹ chồng tôi sở hữu căn nhà này và chồng tôi đã không có thời gian để chuyển nhượng quyền sở hữu sang cho tôi trước khi anh mất. Chị ấy trả tôi 50 nghìn nhân dân tệ. Tôi đã nghĩ rằng tôi không nên giải quyết vấn đề này giống như cách người thường làm, nhưng tôi vẫn hy vọng một kết cục tốt hơn.

Con trai tôi, cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã nói với tôi: “Mẹ à, đó là một điều tốt.” Sư Phụ đã nói với tôi điều tôi nên làm qua lời của con trai tôi. Bây giờ, khi nhìn lại, tôi thấy nó thực sự là một điều tốt.Nếu tôi cũng tranh đấu giống như chị chồng tôi, chẳng phải tôi còn tệ hơn cả chị ấy? Như vậy tôi sẽ không thể thăng tiến lên một cảnh giới cao hơn. Sau khi tôi bỏ qua căn nhà, chị chồng tôi đã nói với tôi rằng tôi có thể sống với chị nếu tôi từ bỏ tu luyện. Tôi nói với chị ấy rằng tôi thà từ bỏ mạng sống trước khi bỏ tu luyện.

Trên thực tế tôi đã không mất gì cả. Sư Phụ đã gánh chịu nợ và nghiệp lực của tôi. Người chỉ muốn tôi nhớ điều mà Người đã dạy chúng ta, đối mặt với mâu thuẫn xung đột là để thăng tiến đề cao tâm tính của chúng ta.

Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân, Bải giảng thứ Bảy:

“Qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này. Bởi vì người thường không ngộ được [Pháp] lý này, nên với lợi ích trước mắt mà tranh mà đấu.”

Tu Luyện Vô Ngã Vị Tha

Chấp trước vào bản thân chỉ có thể kéo chúng ta chậm lại trên con đường tu luyện. Nó ngăn không cho chúng ta thấy được những thiếu sót của chúng ta và cản trở chúng ta nhìn vào bên trong khi mâu thuẫn xung đột phát sinh. Năm ngoái, khi tôi làm việc với một vài bạn đồng tu, tôi ngạc nhiên khi thấy mình chấp trước quá mạnh mẽ vào bản thân. Những chấp trước của tôi: ganh tị tật đố, danh tiếng, kiêu căng, hiển thị và được mất cá nhân… đều dần dần được phơi bày trong mâu thuẫn xung đột giữa tôi và các bạn đồng tu mà tôi làm việc cùng. Nhờ có môi trường Sư Phụ tạo ra cho tôi, tôi đã có thể dần dần và cẩn thận loại trừ những chấp trước của mình.

Một lần tôi lo lắng bởi điều gì đó ở sở làm vì nó làm tôi mất mặt. Trên đường về nhà, tôi không thể dừng sự bực tức và đau khổ về nó. Nhưng đồng thời, tôi muốn là một người tu luyện thực sự. Tôi nói với Sư Phụ trong tâm: “Sư Phụ, con không muốn quan tâm tới danh tiếng của mình; con không muốn điều mà người thường muốn.” Bỗng nhiên, tôi bật khóc và tất cả những đau đớn đắng cay và những lời than phiền oán trách mà tôi có trong tâm trí đã biến mất. Cảm giác lạ lùng này cho phép tôi nhận ra rằng nếu tôi thực sự không muốn những thứ mà người thường muốn, Sư Phụ sẽ lấy đi những vật chất xấu mà gây ảnh hưởng cho tôi và tâm tính của tôi sẽ đề cao lên.

Chỉ khi chúng ta buông bỏ cái tôi bản thân chúng ta mới có thể đạt đến cảnh giới vô ngã vị tha. Sư Phụ đã dạy chúng ta trong “Vô Lậu Trong Phật Tính” (Tinh Tấn Yếu Chỉ)

“Từ nay trở đi, bất kể quý vị làm điều gì, hãy nghĩ đến người khác trước, như thế để thực ngộ được vô ngã và vị tha.”

Sau khi đọc những lời của Sư Phụ trong bài Giảng Pháp ở Manhattan:

“Khi đều có thể rất thản nhiên đối mặt với uỷ khuất dẫu lớn đến mấy, đều có thể bất động tâm, đều không tìm cớ cho mình, có rất nhiều việc thậm chí chư vị không cần tranh biện.”

Tôi đã nhận ra rằng tất cả những mâu thuẫn và những lời trách móc phàn nàn bất bình mà tôi đã trải qua trước đó đều vô nghĩa. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thực sự bị đối xử thiệt thòi bất công? Tôi sẽ mất đi những quan niệm người thường của tôi và đề cao tâm tính của mình. Không cần ai đó biết tôi bị đối xử bất công ngoại trừ Thần Phật.

Mọi thứ thật giống như Sư Phụ đã giảng trong kinh văn “Gửi Pháp Hội Chicago

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện.”

Làm Tốt Ba Điều

Trong vài năm vừa qua, tôi dần hiểu được ý nghĩa của tu luyện. Tôi bắt đầu làm những tư liệu thông tin đơn giản về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Tôi không sợ khi đi ra ngoài phân phát chúng. Mặc dù tôi đã không gặp nhiều người để nói với họ sự thật về Pháp Luân Công hoặc bảo họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng bây giờ tôi biết tôi đã làm sai điều gì – tôi đã thiếu từ bi. Thậm chí có thể tôi còn không hoàn toàn nhận ra tầm quan trọng của công việc mà tôi làm, nhưng tôi biết điều này sẽ sớm thay đổi.

Gần đây, tôi đã nhận ra rằng khi tôi học Pháp với thái độ tôn nghiêm, tôi sẽ thực sự có thể thăng tiến tâm tính. Đây là cách duy nhất để hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh. Khi tâm của chúng ta rộng lớn như biển cả và có thể chấp nhận nước từ tất cả những dòng sông, thì sẽ không có bất cứ điều gì ngăn cản được chúng ta trên con đường tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/7/27/227547.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/8/19/119354.html
Đăng ngày 26-08-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share