Câu chuyện tu luyện của một cán bộ cấp tỉnh nổi tiếng ở Trung Quốc – Bài của Quy Chân

[MINH HUỆ 19-5-2010] Tôi năm nay 58 tuổi và tôi là một cán bộ trong chính quyền tỉnh ở Trung Quốc đại lục. Việc luyện khí công đã rất phổ biến trong những năm 90 của thế kỷ 20 và nhiều đồng nghiệp của tôi đã luyện khí công. Trong tháng 3 năm 1999, một đồng nghiệp giới thiệu tôi đến với Pháp Luân Công. Trong thời gian đó, môn tu luyện này có ở khắp mọi nơi trong thành phố. Một buổi sáng, tôi đến một công viên gần nhà tôi, nơi mà một học viên tình nguyện dạy cho tôi những bài tập. Vào lần đầu tiên tôi luyện công, một dòng năng lượng mạnh mẽ đã chảy qua cơ thể tôi và tôi cảm thấy thật tuyệt.

Trước đó tôi đã luyện một số loại khí công khác, nhưng khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi thấy cuốn sách là rất độc đáo và khác với các sách khí công khác. Sách khí công khác không thể trả lời nhiều câu hỏi của tôi. Cũng không cuốn sách tôn giáo nào có thể trả lời câu hỏi của tôi về vũ trụ và cuộc sống. Tuy nhiên, Chuyển Pháp Luân đã trả lời tất cả. Các ngôn từ đơn giản và dễ hiểu đã thể hiện những nguyên lý cao thâm sâu sắc. Tôi đã hoàn toàn kinh ngạc về môn tu luyện siêu thường này.

Khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, câu sau đây đã khiến tôi chú ý:

“Con người trong xã hội người thường, kẻ tranh người đoạt, kẻ lừa người dối, chỉ vì chút đỉnh lợi ích cá nhân mà làm hại người khác; các tâm ấy đều phải vứt bỏ”. (Chuyển Pháp Luân)

Nhìn lại, cuộc sống của tôi đã bị lãng phí vào những chuyện cạnh tranh với người khác. Là một nhân viên chính phủ, tôi đã trở nên quen với nạn tham nhũng và được hưởng nhiều quyền lợi ưu đãi đặc biệt.

Từ rất sớm trong sự nghiệp của tôi, ai đó đã nói với tôi rằng: “Để tránh rắc rối, không bao giờ nói với người khác suy nghĩ thật sự của bạn”. Việc sử dụng tiền của chính phủ cho các bữa ăn và nhận hối lộ đã trở thành tự nhiên. Bất cứ khi nào đồng nghiệp của tôi được thăng chức, tôi đều cảm thấy ghen tỵ.

Nhiều thói quen xấu đã trở thành tự nhiên. Bất cứ khi nào chúng tôi chiêu đãi bạn bè trong nhà hàng, chúng tôi luôn luôn dùng công quỹ để trả tiền cho các bữa ăn. Tất cả đồng nghiệp và cấp trên của tôi đều như thế cả. Một hôm sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi đã đi nhà hàng với một số bạn bè. Khi hóa đơn tới, tôi biết rằng tôi phải thanh toán bữa ăn bằng tiền của riêng mình. Tuy nhiên, khi tôi lấy ví ra, một cảm giác băn khoăn đã chiếm lấy tôi. Thật vậy, trong tất cả những năm tháng ấy, tôi đã hoàn toàn quên làm thế nào để trả cho một bữa ăn bằng tiền riêng của mình. Điều đó thật khó khăn, nhưng tôi buộc bản thân mình phải trả bằng tiền riêng của mình.

Sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy thật tốt và thoải mái. Tôi đã lớn lên trong một gia đình rất nghèo. Mẹ tôi bị hội chứng thiếu iốt, và cổ sưng to. Sức khỏe của tôi cũng kém, tôi bị mất ngủ và mệt mỏi mãn tính. Sau khi tập Pháp Luân Công trong ba tháng, tôi đã trở nên hoàn toàn khỏe mạnh, cơ thể của tôi đã được hoàn toàn thoải mái và tôi không bao giờ cảm thấy mệt mỏi nữa.

Sau đó, tôi quen với việc sử dụng tiền của bản thân. Tôi chia ví của mình thành hai phần, một cho tiền của cá nhân và một cho tiền công quỹ. Tôi sẽ không bao giờ chi tiêu một xu tiền công quỹ cho cá nhân một lần nào nữa. Tôi cảm thấy thật tuyệt từ trong ra ngoài. Trong hơn mười năm, tôi đã không bao giờ dùng đến thuốc men. Nhiều phụ nữ thích sửa sang sắc đẹp, nhưng tôi thì không bao giờ. Khi những người quen cũ từ nhiều năm trước đây gặp lại tôi, họ đã ngạc nhiên trước vẻ trẻ trung của tôi và nhận xét, “Bạn trông trẻ hơn nhiều, điều gì đã xảy ra với những nếp nhăn của bạn thế?”

Tại Trung Quốc, ngày lễ là thời gian tốt nhất cho các quan chức chính phủ nhận quà tặng. Khi tôi tiến hành những cuộc điều tra hàng năm cho các công ty trực thuộc của mình, các quan chức thường cho tôi tiền bạc và tặng vật để được đối xử ưu đãi. Một số cũng đã cho tôi tiền khi họ yêu cầu được phê duyệt dự án. Sau khi trở thành một học viên Pháp Luân Công, tôi không lấy tiền và quà tặng nữa. Một ngày một công ty ở khu vực ven biển đã cho tôi một ít cá tươi. Thật khó từ chối họ, vì vậy tôi trả tiền cho số cá ấy. Tôi cũng cố gắng không sử dụng xe của chính phủ để sử dụng cá nhân. Đôi khi, tôi không thể tránh điều này, vì vậy tôi sẽ đóng góp một khoản tiền đúng bằng từng đó để giúp người dân ở các vùng nghèo hơn. Sau khi mọi người thấy tôi từ chối quà tặng, họ cố gắng tránh tôi và lo lắng rằng tôi sẽ làm khó họ. Một người nói với tôi: “Nếu tất cả các nhà lãnh đạo khác đều hành xử giống như học viên Pháp Luân Công các bạn, xã hội sẽ là một nơi tuyệt vời!”

Chính quyền tỉnh trao phần thưởng cho “công chức công cộng xuất sắc” hàng năm. Trước khi về hưu, tôi đã nhận được vinh dự này trong sáu năm liên tiếp. Vào năm tôi nghỉ hưu, với chỉ sáu tháng còn lại, các đồng nghiệp đã trao cho tôi giải thưởng của năm đó trước thời hạn.

Tôi từ đâu tới và tôi sẽ đi về đâu? Mục đích của cuộc sống là gì? Hàng ngàn năm qua, người ta đã băn khoăn về những câu hỏi này. Sau khi tôi luyện Pháp Luân Công, tôi đã trở thành một người khỏe mạnh và tốt hơn, và tôi cũng đã hiểu sâu sắc các nguyên lý nền tảng của tu luyện Đại Pháp. Tôi hy vọng rằng tất cả mọi người sẽ dành thời gian tìm hiểu về Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/19/223115.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/23/117316.html
Đăng ngày 06-06-2010; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share