Bài viết của Lý Minh, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-04-2010] Gần đây cảnh sát trong vùng chúng tôi đã bắt giữ nhiều học viên Đại Pháp và phá huỷ nhiều điểm sản xuất tài liệu lớn của chúng tôi. Mất mát thật quá lớn. Một người thân trong gia đình của tôi nằm trong số các học viên bị bắt. Tôi hướng nội và tự hỏi bản thân “Điều gì đã gây ra một mất mát lớn đến vậy?”

Sau khi họ bị bắt, tôi cảm thấy rất buồn trong tâm. Ngoài người thân của tôi, cá nhân tôi cũng biết hai học viên bị bắt khác nữa. Họ đều nghiêm túc chú trọng hướng nội và hầu hết suy nghĩ của họ đều dựa trên Pháp. Vậy tại sao họ bị bắt? Nước mắt tôi chảy dài liên tục. Tôi bị dao động bởi tình cảm, tôi cảm thấy căm giận cảnh sát tột độ và tất cả các quan niệm con người của tôi nổi lên. Trong mấy ngày qua, tôi nghe nói người thân của tôi bị đánh đập trong trung tâm giam giữ. Các thành viên khác trong gia đình và tôi đều rất lo lắng.

Các thành viên trong gia đình tôi không tập Pháp Luân Công cũng trách móc cho tôi, nói rằng: “Bạn làm tổn thương người thân nhất của bạn.” Tôi rất ngạc nhiên khi nghe điều đó. Làm sao có thể là tôi? Tôi bắt đầu hướng nội. Trong sáu tháng qua, tôi đã học Pháp và tập công một mình. Tôi không muốn học Pháp với người thân của tôi. Mỗi lần cô ấy muốn học Pháp với tôi, tôi luôn tìm cớ để không học cùng cô ấy. Tôi ở trong trạng thái tu luyện đơn độc. Tôi biết hình thức học Pháp và luyện công mà Sư Phụ để lại cho chúng ta. Tôi biết khi tôi học Pháp và luyện công với các học viên khác, trường năng lượng rất mạnh mẽ, nhưng khi học Pháp với cô ấy, tôi không thể tập trung hay nhớ được Pháp của Sư Phụ chút nào. Tôi cũng cảm thấy không thoải mái khi luyện công với cô ấy và cảm thấy cô ấy can nhiễu việc giữ tâm thanh tĩnh của tôi. Khi đến giờ phát chính niệm vào lúc nửa đêm, nếu một trong chúng tôi nhìn thấy người khác không thức dậy, chúng tôi luôn muốn người khác ngủ thêm một chút nữa và không đánh thức anh/cô ấy dậy. Điều này là hoàn toàn không có trách nhiệm với đồng tu của chúng ta. Nhưng lúc đó tôi đã cảm thấy tôi tu luyện bản thân mình tốt. Thật ra tôi đã không đột phá qua được các nguyên lý của vũ trụ cũ. Tôi ích kỷ và coi thường các học viên khác. Tôi cũng cảm thấy cô ấy không tu luyện tốt như tôi. Tôi luôn nghĩ đến bản thân mình trước và tìm ra nhiều lời bào chữa để bảo về những lợi ích căn bản của mình. Tôi đã không thay đổi một cách căn bản những nhân tâm của tôi.

Giờ đây tôi rất hối hận vì đã không quý trọng khoảng thời gian ở cùng với học viên là người thân gia đình của mình. Tôi nghĩ cô ấy là một thành viên trong gia đình và không nghĩ cô ấy là một đồng tu. Nhiều học viên đã nói với tôi “Bạn có quá nhiều tình cảm con người. Với những điều khác bạn giống như một hoc viên Đại Pháp nhưng khi đối xử với cô ấy, bạn không có một tâm mạnh mẽ như một học viên Đại Pháp.” Khi học viên người nhà nhìn thấy các thiếu sót trong tu luyện của tôi, cô ấy đã rất cố gắng thuyết phục tôi chỉnh sửa chúng nhưng tôi không nghe cô ấy chút nào và nghĩ rằng điều cô ấy nói là sai. Thậm chí nếu cô ấy nói đúng, tôi cũng không nghe cô ấy. Khi cô ấy phê bình tôi, điều đó chỉ làm tôi tức giận. Tôi không muốn thay đổi bản thân mà chỉ muốn thay đổi cô ấy. Cô ấy dần dần trở nên sợ phê bình tôi. Nếu các học viên khác chỉ ra các thiếu sót của tôi, tôi chấp nhận và chỉnh sửa ngay lập tức dựa trên Pháp.

Bây giờ tôi nhìn lại và nhận ra rằng tình cảm của tôi thực sự đã làm hại cô ấy. Cựu thế lực nhìn thấy điều này và dùng đó như là một cái cớ để chia rẽ chúng tôi. Tôi không muốn học Pháp với cô ấy, vậy nên cựu thế lực thật sự chia rẽ chúng tôi. Khi cô ấy bị bắt, nhiều học viên vốn thường xuyên liên lạc với chúng tôi không còn đến nhà tôi nữa, điều này làm tôi bối rối. Giờ tôi thật sự cần sự động viên của các đồng tu và cần chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với họ. Tuy nhiên tôi cũng hiểu rằng tôi không thể mạo hiểm sự an toàn của các bạn đồng tu chỉ bởi vì tôi có khảo nghiệm phải vượt qua và vì tôi có mong muốn chia sẻ kinh nghiệm với họ. Trên bề mặt, chúng ta nên phù hợp tối đa với xã hội người thường. Tôi nên chú ý an toàn một các nghiêm túc và bảo vệ các học viên. Đồng thời tôi cần vượt qua khảo nghiệm bản thân.

Học viên người thân của tôi đã từng bị giam giữ trái phép ba lần. Nhưng lần này, trước khi cô ấy bị bắt, tôi đã ở với cô ấy một thời gian. Tôi chưa từng kinh nghiệm về điều này trước đây. Khi trở về nhà, tôi đã khóc và xếp quần áo trên giường mà cô ấy để lại. Tình cờ tôi tìm thấy một tờ giấy trong một cái ví. Đó là một trong những bài giảng mới của Sư Phụ mà cô ấy đã chép lại. Sau khi đọc bài giảng, nước mắt tôi chảy dài lần nữa.

Tờ giấy trông rất cũ và được viết cách đây lâu rồi. Sư Phụ chắc chắn không công nhận việc đàn áp các học viên Đại Pháp của cựu thế lực, nhưng khi chúng ta không hành động dựa trên Pháp, chúng ta có sơ hở và khi chính niệm của chúng ta không mạnh, Sư Phụ không thể giúp chúng ta. Tôi nói với Sư Phụ trong tâm “Thưa Sư Phụ, lúc này con thực sự thấy rằng tu luyện là rất nghiêm túc. Bây giờ con chỉ có sách Chuyển Pháp Luân bên con. Các học viên bị bắt đã bảo vệ con và đã bảo vệ các học viên khác tại điểm sản xuất tài liệu. Khi cảnh sát bao quanh toà nhà, cô ấy mạo hiểm cuộc sống của mình để gọi điện và cảnh báo cho con. Một vị thần sẽ hy sinh cuộc sống của mình để bảo vệ vũ trụ. Cuộc sống của con được trao bởi Sư Phụ. Con cũng sẽ dùng cuộc sống của con để bảo vệ Pháp của vũ trụ’. Giờ đây tôi đã thấu hiểu sâu sắc kỳ vọng của Sư Phụ vào mỗi đệ tử Đại Pháp. Sư Phụ muốn mang tất cả các học viên thực sự trở về nhà và không muốn bỏ bất kì ai trong chúng ta lại phía sau.

Điều này cũng giúp tôi nhận ra nhiều chấp trước mà tôi đã không muốn đối mặt trong quá khứ. Không gì mà các học viên Đại Pháp gặp phải là ngẫu nhiên. Sư Phụ đã dạy chúng ta:

‘Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được… Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn’(Bài giảng thứ Tư – Chuyển Pháp Luân)

Sư Phụ muốn tôi trưởng thành sớm nhất có thể để tu luyện tốt bản thân. Bất kể tình huống nào, tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong thời Chính Pháp và tôi phải xứng đáng với danh hiệu thiêng liêng nhất trong vũ trụ.

Tôi cũng muốn nói với các học viên trẻ tuổi ở trong tình huống tương tự phải trân quý duyên tiền định với học viên là người thân trong gia đình của mình, thăng tiến tinh tấn cùng nhau và làm tốt ba điều.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/19/221796.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/27/116379.html

Đăng ngày 04-05-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share