Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17/7/2010] Thực hành tu luyện Đại Pháp là điều tốt nhất từng xảy ra đối với tôi. Tôi muốn chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện liên quan đến việc đóng góp bài viết cho trang Minh Huệ.
1. Đóng góp bài viết cho trang Minh Huệ là trách nhiệm của tôi
Trong những năm qua, tôi thường đóng góp bài viết cho trang Minh Huệ để chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện với các đồng tu và báo cáo với Sư Phụ. Tôi nghĩ đây là trách nhiệm của tôi và là một phần trong sứ mệnh lịch sử của mình và tôi đã có những lợi ích tuyệt vời từ điều này. Nhiều việc mà tôi đã gặp trong quá khứ đã đặt một nền tảng cho việc hát triển kỹ năng viết văn và các kỹ năng kỹ thuật để vận hành máy tính và tôi cảm thấy đây là con đường tu luyện mà Sư Phụ đã an bài cho tôi.
Sư Phụ đã nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của trang Minh Huệ trong thời chính Pháp. Theo thể ngộ của tôi, dùng kỹ năng viết văn để đóng góp cho trang web không chỉ là vấn đề tu luyện cá nhân mà còn là đóng góp cho sự đề cao của cả chỉnh thể.
Một lần tôi có cảm hứng viết một bài viết về một vấn đề nào đó nhưng vì chấp trước vào sự thoải mái, tôi đã trì hoãn và bắt đầu làm việc đó vào hai ngày sau. Vào ngày thứ ba, tôi vẫn bê trễ hoàn thành bài viết. Sau đó tôi thấy một bài viết được xuất bản trên trang Minh Huệ giống với ý tưởng của tôi, từ các Pháp lý cho đến cấu trúc. Lúc đó, tôi cảm thấy rằng Sư Phụ đã giao nhiệm vụ đó cho một vài đệ tử nên mặc dù tôi không làm việc đó, một đồng tu khác có thể đảm nhận nó. Sau đó tôi cảm thấy xấu hổ và thay đổi thái độ khi đóng góp các bài viết từ ngẫu hứng làm việc sang gánh nhận trách nhiệm. Bất cứ khi nào tôi ngộ ra một điều gì mới, tôi đều cố gắng tìm một số thời gian để viết về kinh nghiệm của mình trong thời gian sớm nhất có thể.
Trong quá trình viết bài, tôi nhận ra rằng đó là Đại Pháp ban cho tôi óc sáng suốt, trí huệ, và khả năng để viết từng bài, cho phép tôi bình tĩnh hoàn thành mỗi bài viết trong một khoảng thời gian ngắn. Đôi khi tôi đọc những bài tôi viết đã được xuất bản, thậm chí tôi còn phát hiện và học được những điều mới mẻ. Tôi kinh nghiệm sâu sắc “hạ bút như hữu thần trợ” như người xưa thường nói.
Lúc đầu, tôi viết về những hiểu biết và kinh nghiệm tu luyện nhưng sau đó tôi cảm thấy những bài viết này chỉ tạm được. Sau đó tôi bắt đầu nỗ lực thu thập thông tin và cố gắng viết nhiều thể loại bài viết. Tôi cũng học được và đạt được lợi ích rất lớn từ những lời hướng dẫn viết trên trang Minh Huệ vào thời điểm đó.
2. Buông bỏ chấp trước chứng thực bản thân
Khi tôi bắt đầu đóng góp các bài viết cho trang Minh Huệ, tôi làm điều đó với mục đích chứng thực bản thân. Lúc đó, tôi có những quan điểm trái ngược khi học Pháp với các đồng tu. Tôi không muốn từ bỏ quan điểm của mình vì vậy tôi viết các bài viết để được công nhận. Đôi khi tôi có chấp trước mạnh mẽ vào việc chứng thực bản thân khi học Pháp. Tôi đã tìm kiếm trong Pháp những lời có thể chứng thực bản thân để thuyết phục các đồng tu. Tôi ngộ ra rằng dù các quan điểm của tôi có phù hợp với Pháp hay không thì tôi cũng phải buông bỏ chấp trước chứng thực bản thân.
Tôi càng đọc nhiều các bài viết của tôi được xuất bản, chấp trước chứng thực bản thân của tôi càng được phơi bày. Tôi không còn lo lắng khi chia sẻ quan điểm của mình với các đồng tu vì tôi cảm thấy tôi đã được công nhận bởi trang Minh Huệ và không còn cần đến sự công nhận của họ. Tâm thái này làm tôi rất tự phụ đến nỗi các đồng tu đã nói với tôi nhiều lần: “Bạn không trao đổi kinh nghiệm, bạn đang cố gắng chỉ đạo người khác làm những gì!”. Một vài học viên địa phương thậm chí bảo tôi ngừng đóng góp các bài viết. Tại thời điểm đó, tôi biết rằng tôi phải nhìn sâu vào bên trong.
Trong quá trình hướng nội, tôi tìm ra và buông bỏ được nhiều chấp trước. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể giải quyết được vấn đề gốc rễ bởi vì tôi luôn nghĩ rằng các quan điểm của tôi là đúng và người khác nên chấp nhận chúng. Trên thực tế các quan điểm của tôi không phải lúc nào cũng đúng. Ngoài ra, một số học viên bắt đầu nói tiêu cực về trang Minh Huệ. Tôi đã bối rối và cảm thấy lo lắng về những học viên này, thỉnh thoảng tôi tỏ ra tức giận đối với họ. Tuy nhiên, tôi vẫn không nhận ra rằng tất cả những tình huống này phản ánh chấp trước chứng thực bản thân của tôi và nó ở đó để giúp tôi buông bỏ chấp trước.
Sau đó tôi có hai giấc mơ. Trong giấc mơ thứ nhất, tôi đang thi môn ngữ văn. Người phụ nữ ngồi trước tôi là một vận động viên. Cô ấy thường quay đầu lại và hỏi tôi câu trả lời và tôi kiên nhẫn trả lời chúng. Nếu tôi không biết câu trả lời tôi sẽ mở sách và tìm kiếm đáp án. Rất kỳ lạ, người giám thị chỉ ngồi quan sát chúng tôi nhưng không ngăn cản chúng tôi. Tôi cảm thấy tôi rất thành thạo môn ngữ văn vì vậy tôi cứ từ từ làm cho tới khi tôi đột nhiên nhìn đồng hồ và nhận ra rằng tôi chỉ còn chưa đến một tiếng để hoàn thành bài thi. Tôi khá lo lắng và vội vàng hoàn thành bài thi. Tôi nhớ rất rõ câu hỏi thứ nhất, tôi được yêu cầu giải thích từ “ổi” trong “ổi tự uổng khuất”. Tôi biết rằng từ “ổi” có nghĩa là “hạ thấp bản thân”.Tuy nhiên trước khi tôi định viết ra câu trả lời thì người vận động viên quay đầu lại lần nữa và hỏi tôi thêm các câu trả lời. Tôi nhìn đồng hồ khi trả lời cô ấy và nghĩ rằng tôi chỉ còn một ít thời gian để hoàn thành bài thi. Sau đó tôi rất lo lắng và đột nhiên tôi tỉnh dậy.
Trong giấc mơ thứ hai, tôi cũng đang tham gia một kỳ thi. Lần này, không có bạn cùng lớp nào hỏi tôi đáp án nhưng giám thị đã lấy đi bài thi của tôi một lúc lâu, khi cô ấy trả lại bài thi cho tôi thì chỉ còn lại 10 phút! Tôi lại cảm thấy rất lo lắng và đột nhiên tỉnh dậy.
Từ hai giấc mơ này tôi ngộ ra rằng thời gian rất hạn chế và tôi nên hạ thấp bản thân mình từ bệ cao mà tôi đã tự đặt mình lên đó, nhanh chóng tu luyện tốt bản thân và làm tốt những điều tôi nên làm. Khi nhận ra điều này, tôi nghe một giọng nói từ bi nói với tôi: “Chẳng phải Sư Phụ đang trông chờ sự thành công của con trong tu luyện?”. Tôi lập tức giác ngộ sâu sắc câu “Phật ân hạo đãng” và bật khóc.
Qua việc liên tục học Pháp, tôi nhận ra rằng những sinh mệnh khác nhau có những con đường tu luyện khác nhau và các học viên có những thể ngộ khác nhau về các Pháp lý ở các tầng khác nhau. Vì vậy, để chân thành chia sẻ tốt kinh nghiệm với các đồng tu, chúng ta nên có trách nhiệm với Pháp hơn là chứng thực bản thân mình.
Sư Phụ giảng:
“Dẫu quý vị có ngộ được điều gì nơi Đại Pháp đi nữa, đó cũng chỉ là một phần hết sức bé nhỏ nơi nguyên lý của Pháp tại một tầng cấp nào đấy trong toàn thể nguyên lý vô biên của Pháp”. (“Kết luận chắc chắn” trong “Tinh tấn yếu chỉ”)
“Nếu chư vị chứng thực Pháp, bất kể người khác nói gì về chư vị, chư vị bất động tâm. Nếu có ai đó phản đối ý kiến của chư vị, chư vị nổi nóng và không thích điều đó, nếu có ai đó đưa ra ý kiến bất đồng với ý kiến của chư vị dựa trên các vấn đề chư vị gặp phải hoặc không đồng ý với ý kiến của chư vị và chư vị không thích điều đó, chư vị đứng lên phản đối và biện giải cho bản thân mình, và khi điều này dẫn chư vị lạc ra khỏi chủ đề và không lắng nghe người khác, [trong tất cả các trường hợp này] chư vị –thậm chí nếu chư vị bào chữa và giải thích với thiện ý—cũng chỉ chứng thực bản thân mình. (Vỗ tay) Đó là vì chư vị không đặt Pháp lên trước, lúc đó điều mà chư vị không buông bỏ được chính là bản ngã của chư vị”. (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2004”) (tạm dịch)
Sau khi học lại Pháp của Sư Phụ, tôi cảm thấy rất xấu hổ vì tôi nhận ra rằng tôi đã phung phí nhiều thời gian quý báu để chứng thực bản thân mình là đúng. Nếu các đồng tu không thể chấp nhận các ý kiến của trang Minh Huệ là vì tôi đã thêm vào đó các yếu tố của bản thân, vậy chẳng phải tôi đã gây ra can nhiễu đối với tu luyện của các đồng tu hay sao?
3. Buông bỏ sợ hãi để thực hiện sứ mệnh
Tôi phát hiện ra rằng tôi không muốn người khác biết những bài viết nào được tôi viết, đặc biệt là những bài viết phơi bày tà ác. Khi một số học viên yêu cầu tôi xác nhận tôi đã viết một bài nào đó tôi cảm thấy áp lực. Tôi nhận ra đó là chấp trước sợ hãi. Tôi sợ nếu có quá nhiều học viên biết một bài nào đó được tôi viết, tà ác sẽ tìm cách bức hại tôi. Khi tôi phát hiện ra chấp trước này và hướng nội, tôi nhận những điều tôi làm để chứng thực Pháp không phải là những việc của người thường và vì vậy tôi không nên đánh giá chúng với suy nghĩ của người thường—thay vào đó, tôi nên dùng Pháp ở cao tầng để suy nghĩ về chúng. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi đang làm những việc tôi nên làm, những điều phù hợp với các nguyên lý của vũ trụ và vì vậy tôi được bảo vệ bởi Đại Pháp. Từ quan điểm này làm tôi không có cảm giác sẽ bị bức hại khi tôi viết các bài viết.
Khi nhận ra điều này, tôi nhớ đến bài thơ “Chấn nhiếp” của Sư Phụ:
“Thần bút chấn nhân yêu.
Khoái đao lạn quỷ tiêu.
Cựu thế bất kính Pháp.
Huy hào diệt cuồng đào.”
(Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
Khiếp sợ
Ngọn bút thần khiến con người yêu quái khiếp sợ.
Cây đao nhanh chóng tiêu ma quỷ thối nát.
Cựu thế lực không kính trọng Đại Pháp.
Vơ bút lông tiêu diệt sóng lớn cuồn cuộn
Tôi đọc bài thơ này nhiều lần và lập tức cảm thấy rất sảng khoái và nhẹ nhàng như thể tất cả những điều xấu đã được loại bỏ trong tiến trình này và tâm tôi lại lấy lại được chính niệm.
Tôi cũng tìm thấy chấp trước hiển thị và hoan hỉ sâu trong tâm. Trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp là dùng các cách thức khác nhau để chứng thực Pháp cho tốt, nhưng bất kể là bao nhiêu điều chúng ta đã làm và chúng ta đã làm chúng tốt ra sao, đó chính là Đại Pháp đã trao cho chúng ta trí huệ và khả năng để hoàn thành những việc này. Vì vậy, tôi không có bất cứ điều gì để hiển thị. Điều duy nhất tôi có thể làm là tu luyện tốt bản thân và làm tốt hơn nữa để xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư Phụ.
4. Đề cao bản thân qua các bài viết Minh Huệ
Tôi luôn gởi các bài viết của tôi lên trang Minh Huệ qua Internet và hiếm khi liên lạc với các biên tập viên. Tuy nhiên, tôi có thể thấy thái độ cẩn thận và có trách nhiệm của các biên tập viên từ việc thay đổi các từ ngữ và dấu chấm câu khi các bài viết được xuất bản. Khi bài viết của tôi không được xuất bản, tôi cảm thấy điều này thôi thúc tôi học Pháp nhiều hơn nữa và trưởng thành hơn trong tu luyện. Trong quá trình này, tôi dần dần buông bỏ hư danh và những hành xử bất chính đã phát triển khi sống trong xã hội người thường.
Trong quá trình viết bài, tôi cũng dần dần nhận ra ảnh hưởng của văn hóa Đảng trong suy nghĩ của tôi và loại bỏ tất cả các khía cạnh này. Tôi thích đọc các bài viết của các đồng tu từ các Pháp hội ở nước ngoài. Những bài viết của họ rất thực, xác đáng và ảnh hưởng sâu sắc đến tôi. Tôi biết nếu tôi không buông bỏ các quan niệm con người, tôi khó có thể có khả năng viết theo cách này.
Các bài viết phản ánh trực tiếp tâm tính của tôi. Khi bài viết có sai sót, các đồng tu thường viết các bài viết xác đáng chỉ ra những thiếu sót của tôi và chia sẻ những kinh nghiệm của họ. Điều này đôi khi dẫn dắt nhiều học viên cùng viết các bài viết về cùng một vấn đề và trao đổi kinh nghiệm của họ. Theo cách này, tôi có thể đề cao, dần dần làm tốt hơn việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.
Nhìn lại tôi có thể thấy tôi đã để lại những dấu ấn trên trang Minh Huệ ghi lại từng bước con đường thăng tiến của tôi. Mỗi lần tôi gửi thành công một bài viết, trên màn hình máy tính đều xuất hiện một đóa sen màu hồng, nó xoay bên trái một vòng rồi lại bên phải một vòng, một cách tao nhã và sống động—tựa như đang mỉm cười, khích lệ tôi: “làm tốt lắm”. Tôi cũng mỉm cười đáp lại. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi căng thẳng và mệt mỏi đều tan biến.
Cảm ơn trang Minh Huệ đã cho tôi một nền tảng tu luyện qua đó tôi có thể chia sẻ kinh nghiệm với rất nhiều đồng tu xuất sắc và tinh tấn về các vấn đề cơ bản hàng ngày cũng như nâng cao hiểu biết các Pháp lý dựa trên bài viết của các đồng tu. Cảm ơn vì trang web cũng đã trao cho tôi một nền tảng chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Là một đệ tử Đại Pháp, đây chính là nhiệm vụ trợ sư chính Pháp của tôi, điều làm tôi biết ơn nhất.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/7/17/227097.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/8/4/119041.html
Đăng ngày 10-08-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản