Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-06-2020] Đó là một buổi sáng ảm đạm có mưa nhỏ vào ngày 31 tháng 3. Tôi bỏ những tập san Tuần báo Minh Huệ và Tình hình dịch bệnh hàng tuần mà tôi đã in hôm trước vào túi, lấy ô và đi ra ngoài phân phát tài liệu chân tướng cho mọi người.

Trên đường đi phân phát những cuốn tài liệu, tôi đi ngang qua một cửa hàng bán áo choàng và gang tay len nữ của nhà máy. Tôi dự định mua một đôi gang tay len ấm áp để đeo vào mùa xuân, mùa thu và mùa đông vì thế tôi đã bước vào xem.

Mặc dù Đảng Cộng sản đã cho phép người dân quay trở lại làm việc, nhưng vi-rút corona đã ảnh hưởng đến nhiều cửa hàng và còn rất ít cửa hàng bán quần áo. Cửa hàng này khá yên tĩnh. Chỉ có ba khách hàng nữ đang xem đồ. Sau một lúc, chủ cửa hàng cầm một chiếc áo lên đưa cho tôi và nói: “Chiếc này không quá tệ, chị nghĩ sao?”

Tôi nhìn chiếc áo vàng mà cậu ấy đang cầm. Nó không quá xấu, nhưng tôi nghĩ nó không phù hợp với độ tuổi của tôi. Nó có một con chim ở phía dưới bên trái áo và họa tiết khá to. Ở phía khủy tay có một dải màu giống với màu mỏ của con chim. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi không nghĩ nó phù hợp với một người ở tuổi của tôi. Cậu ấy chân thành đáp: “Cái này hoàn toàn phù hợp với người ở tuổi 50 như chị, tại sao chị lại nghĩ nó không hợp?” Tôi nói với cậu ấy tôi đã gần 70 tuổi rồi. Nếu tôi mặc chiếc áo này, người ta sẽ nói tôi chạy theo mốt.

Ba người khách nữ tình cờ nghe được những điều tôi nói và một người đã vừa chỉ vào tôi vừa nói với bạn đi cùng: “Bà ấy nói bà ấy gần 70 tuổi rồi.” Người phụ nữ còn lại nói: “Hầu hết người ta đều thích nói mình ít tuổi đi, tôi chưa bao giờ nghe thấy ai nói họ nhiều tuổi hơn tuổi thật của mình.” Chủ cửa hàng cũng nghe được câu chuyện của những phụ nữ kia. Cậu ấy nhìn tôi và nói: “Đừng có nói sai nhé, chị sẽ gặp rắc rối đấy.”

Mặc dù mọi người đều đeo khẩu trang nhưng nhìn vào mặt người chủ cửa hàng, tôi có thể nói rằng cậu ấy không tin tôi đã ngần ấy tuổi. Tôi nói với cậu ấy: “Những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật. Tôi vừa kỷ niệm sinh nhật lần thứ 68 của mình vào tháng trước. Tôi sẽ thành thật với cậu, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm vì thế mà trông tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi của mình.” Người chủ cửa hàng lắng nghe tôi nói nhưng không nói lại điều gì. Tôi tiếp tục xem quần áo.

Một lúc sau, người chủ cửa hàng mang ra một chiếc áo len. Màu sắc khá phù hợp vì thế tôi đã cầm xem nhưng nó lại quá mỏng. Tôi không nói gì mà chỉ nhìn. Chủ cửa hàng nói: “Bà thực sự sống rất khỏe mạnh.” Có thể cậu ấy nhìn thấy lưng của tôi không bị còng, vai của tôi không bị gù và tôi không đi như những người già khác. Cậu ấy chân thành nói những lời ấy và tôi đã mỉm cười.

Sau khi chọn được một vài đồ, tôi thanh toán. Tôi quyết định mua chiếc áo len mà người chủ cửa hàng chọn giúp tôi để có cơ hội giảng chân tướng.

Người chủ cửa hàng nhìn những chiếc áo và hỏi tôi: “Bà muốn mua tất cả những thứ này?” Tôi trả lời đúng và hỏi giá tiền. Sau khi cậu ấy tính toán, cậu ấy lại nói: “Bà thực sự sống rất khỏe mạnh.” Tôi nói: “Trông tôi gọn gàng và khỏe mạnh như thế này là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi còn trẻ, tôi mắc nhiều bệnh tật. Tôi thậm chí đã phẫu thuật năm tôi 30 tuổi. Tôi không thể tưởng tượng được tôi sẽ như thế nào nếu không tu luyện Đại Pháp. Có thể tôi đã chết rồi. Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt. Đừng tin vào những tuyên truyền lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc.”

Cậu ấy nói: “Mặc dù cháu không tập thiền, cháu cũng biết một vài điều: Khi tập yoga người ta cần tĩnh lại.” Tôi nói: “Yoga tốt nhưng Pháp Luân Đại Pháp còn tốt hơn. Nếu cậu tu luyện, cậu chắc chắn sẽ được lợi ích.”

Sau đó tôi chia sẻ với cậu ấy việc một người đồng nghiệp nữ lớn tuổi đã giới thiệu môn tu luyện cho tôi như thế nào. “Bà ấy bắt đầu tu luyện và nghĩ rằng môn tu luyện quá tuyệt vời vì thế nói tôi cũng nên tập. Tôi đã trả lời: ‘Đừng làm phiền tôi. Bà có thể tập chứ tôi thì không. Tôi chưa bao giờ tập khí công và tôi không muốn hiểu về nó. Nếu bà có thể tĩnh tâm mà luyện, thì tôi lại không thể tĩnh được dù chỉ trong một giây.’

“Đồng nghiệp của tôi nói: ‘Bà có thể tu luyện, tôi thấy rằng bà có thể làm được.’ Người đồng nghiệp đã đưa cho tôi băng caset và nói với tôi về cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Hôm đó, bà cũng hướng dẫn tôi các động tác. Ngày hôm sau khi tôi đi làm, bà hỏi tôi đã luyện công chưa. Tôi nói chưa. Bà nói: ‘Bà cần tu luyện.’ Sang ngày thứ ba, khi tôi tới nơi làm việc, bà ấy lại hỏi: ‘Bà đã luyện chưa?’ Tôi nói: “Tôi chưa, tôi quá bận.’”

Người chủ cửa hàng bật cười với câu chuyện của tôi. Tôi tiếp tục: “Vào buổi tối ngày thứ ba, tôi nghĩ mình phải luyện công. Nếu không, sáng mai khi bà ấy hỏi mình sẽ bị mất mặt. Tối hôm đó tôi luyện nửa giờ đồng hồ và cảm thấy thực sự không mất quá nhiều thời gian. Kể từ đó tôi bắt đầu luyện công mỗi buổi tối. Một tháng sau đó, vào một buổi tối khi tôi đang luyện bài công pháp số hai, các khớp ở tay của tôi bắt đầu nở ra co lại. Tôi nghĩ: “Chà, đây là công.” Sau đó mỗi ngày tôi tiếp tục luyện cho đến ngày hôm nay. Cậu nghĩ tôi mới ngoài 50 tuổi thôi. Thực thế tôi đã 47 tuổi khi bắt đầu tu luyện, và vẻ ngoài của tôi không thay đổi nhiều kể từ đó.“

Cậu ấy lắng nghe một cách nghiêm túc và sau đó hỏi: “Cháu nghe nói bên cạnh các bài công pháp, còn có cả sách?” Tôi trả lời: “Đúng vậy, cậu cần đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Đó là cuốn sách dạy mọi người tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt. Một người sẽ trở nên khỏe mạnh thông qua luyện các bài công pháp và vi-rút sẽ không thể tiến nhập vào trong cơ thể. Hãy nhìn Trung Quốc Đại lục xem, ngày nay ai ai cũng đeo khẩu trang khi ra ngoài vì mọi người sợ bị nhiễm vi-rút.”

Đề cập đến vi-rút corona, người chủ cửa hàng nói cậu ấy quan sát thấy không phải tất cả mọi người đều bị nhiễm vi-rút Vũ Hán; nó có trật tự và dường như nó tuân theo một mô hình. Cậu ấy nói rằng những người dân từ Vũ Hán đến thành phố này là những người duy nhất còn sống sót trong gia đình của họ, những người khác đều đã chết rồi.

“Thực sự là như vậy,” tôi nói. “Không phải ai cũng bị nhiễm vi-rút. Người dân ở hải ngoại gọi đây là vi-rút Trung Cộng. Họ đã phân biệt rằng Trung Quốc và Trung Cộng là khác nhau. Những người nào tiếp tục đi theo ĐCSTQ dễ bị mắc bệnh hoặc những người không nguyện ý vứt bỏ Đảng. Đừng nhìn vào mọi người đang quay trở lại công việc như thế nào và cảm thấy thoải mái hơn ra sao. Trong những năm trước khi bắt đầu Lưỡng hội (Cuộc họp hàng năm của lãnh đạo cấp cao Trung Quốc), thường rất ồn ào và phô trương. Trong năm nay, không một bức ảnh, không một lời nói, không một hành động. Thực tế, dịch bệnh đang rất nghiêm trọng và phần tồi tệ nhất vẫn chưa đến. Vì thế cậu thực sự phải thoái Đảng, Đoàn Thanh Niên và Đội Thiếu niên Tiền Phong. Chỉ khi cậu thoái Đảng cậu mới tránh được vi-rút và sống sót.”

Tôi nói cho cậu ấy website để thoái Đảng hoặc nếu cậu ấy không thể truy cập thì tôi có thể giúp cậu ấy thoái.

Người chủ cửa hàng trả lời rằng cậu ấy không gia nhập Đảng hay bất cứ tổ chức liên đới nào của nó. Tôi nói: “Thật tuyệt vời. Để tôi chia sẻ với cậu bí quyết cứu mạng vô cùng kỳ diệu. Nếu cậu nhẩm chín chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, cậu có thể sống sót, các sinh mệnh cao tầng sẽ bảo hộ cậu.” Người chủ cửa hàng lắng nghe một cách thận trọng.

Tôi nhận ra rằng tôi đã nói mọi điều mà tôi cần nói, vì thế tôi cầm quần áo và chuẩn bị rời đi. Người chủ nói: “Bà hãy đến đây trò chuyện khi có thời gian nhé, cảm ơn bà vì ngày hôm nay.” Tôi biết người chủ cửa hàng đang biết ơn tôi. Một là bởi vì tôi đã giảng chân tướng cho cậu ấy, hai là vì tôi đã ủng hộ công việc kinh doanh của cậu ấy. Tôi nói cậu ấy không cần cảm ơn tôi. Người chủ cửa hàng đi bộ cùng tôi ra cửa và mở cửa giúp tôi. Cậu ấy nói lại lần nữa: “Bà thực sự sống rất khỏe mạnh.” Tôi cảm ơn cậu ấy và rời đi.

Trên đường đi bộ về nhà, tôi nhớ lại việc người chủ cửa hàng nói đi nói lại câu “Bà thực sự sống rất khỏe mạnh.” Cậu ấy nói đúng. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi có Sư phụ Lý. Bất kể khổ nạn hay khó khăn gì, với sự dẫn dắt của Đại Pháp và sự bảo hộ của Sư phụ, không có khó khăn nào tôi không thể vượt qua. Có Sư phụ thực sự là điều may mắn lớn nhất. Con thực sự cảm tạ Sư phụ vì đã cứu con từ địa ngục, tẩy tịnh con và trao cho con cuốn thiên thư lấp lánh ánh vàng kim Chuyển Pháp Luân, cho con đắc Pháp và tu luyện, cho con đắm mình trong từ bi vô hạn của Phật quang trong hơn 20 năm qua.

Đối với một sinh mệnh được vớt lên từ địa ngục, tôi thực sự quá may mắn được trở thành một đệ tử Đại Pháp. Đôi khi, trong lúc đang phát tờ rơi, tôi nhớ lại Pháp Sư phụ giảng:

“Rất nhiều sinh mệnh đều đến từ cao tầng. Chúng ta cần cứu độ họ. Sinh mệnh mà họ đại biểu đều là sinh mệnh sẽ bị đào thải trong vũ trụ cũ, cần cứu độ họ. Mà chúng ta cứu độ họ, thì những sinh mệnh mà họ đại biểu cũng sẽ được cứu.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/28/407166.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/8/185794.html

Đăng ngày 30-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share