Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Sỹ

[MINH HUỆ 27-10-2019] Kính chào Sư phụ tôn kính, chào các bạn đồng tu.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2000 cùng với nhiều người khác tại thành phố Bern. Cuộc bức hại Pháp Luân Công nặng nề và tàn khốc thời điểm đó đã kéo tôi ra khỏi cuộc sống an nhàn.

Nhiều thay đổi đã xảy ra với cuộc sống sung túc của tôi trong năm 2000. Trước đó, tôi chuyên chú chăm sóc gia đình, nhà cửa và vườn tược. Mặc dù gia đình chúng tôi căn bản là hạnh phúc, nhưng thỉnh thoảng tôi nhận ra bản thân mình cũng có những xung đột với gia đình bên chồng và với chồng tôi. Điều này dẫn đến bất hòa.

Trạng thái tinh thần của tôi không ổn định, lúc lên lúc xuống và tôi thường xuyên buồn vui vô cớ. Vì vậy mà tôi đã bị viêm ruột mạn tính. Gia đình tôi phải chịu đựng rất nhiều khi tôi phải liên tục nhập viện và nghỉ dưỡng sau khi xuất viện. Để chữa bệnh, tôi đã thử nhiều môn khí công, nhưng than ôi, tất cả đều thất bại. Sau đó một người quen đưa cho tôi quyển sách Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, do Sư phụ Lý Hồng Chí viết. Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân. Tôi cũng học 5 bài công pháp. Điểm then chốt của môn khí công này là đề cao tiêu chuẩn tinh thần và giá trị đạo đức của cá nhân. Học viên cố gắng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành người tốt hơn, giúp đỡ những người khác và từ bỏ những thứ xấu của tự thân. Thái độ tiêu cực và những tâm chấp trước, chẳng hạn như tật đố, oán hận, và nóng giận sẽ dần dần được thanh lý.

Hồi tưởng lại bản thân trước đây, tôi nhận ra rằng cơ thể và tâm trí của mình bị chi phối bởi cảm giác bồn chồn và bất hòa liên tục. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện thực sự, chỉ trong hai tuần, sức khỏe của tôi được phục hồi, tinh thần cân bằng và tôi đã tìm được bình an trong tâm.

Năm 2000, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi lấy lại sức khỏe tốt cũng là thời điểm mà tôi ly hôn. Điều đó có nghĩa là, sau nhiều năm, tôi sẽ một mình gánh vác trách nhiệm với hai đứa con và phải kiếm sống. Đã lâu tôi không làm việc về chuyên môn của mình và không biết sử dụng máy tính, vì thế công việc duy nhất mà tôi có thể nộp đơn vào làm là ngành khách sạn.

Xây dựng nền tảng tu luyện vững chắc

Tôi đã có được một nền tảng tu luyện tuyệt vời khi thường xuyên gặp gỡ với nhóm học Pháp tại Bern. Chúng tôi học tại một căn hộ của một đôi vợ chồng là học viên, và nhiều lúc trong phòng khách ngồi đầy học viên. Đó là quãng thời gian hạnh phúc vì chúng tôi là một chỉnh thể hợp nhất và uy lực. Trong những buổi học này thì phát chính niệm cùng nhau là một việc quan trọng.

Cuộc bức hại trở nên nghiêm trọng hơn, vì thế chúng tôi cảm thấy cần thiết và cấp bách phát chính niệm thường xuyên với thời gian dài hơn. Tất cả chúng tôi đều đặt ba việc mà Sư phụ yêu cầu là quan trọng nhất.

Khi phát chính niệm thời gian dài, tôi đã được bao bọc trong một vùng ánh sáng rực rỡ chói mắt. Tất cả chúng tôi đều cảm nhận rằng môi trường trong căn phòng đó đã trở nên tươi sáng và thuần khiết hơn.

Hiện giờ tôi nhận ra rằng, vì chúng tôi thật tâm mong muốn chấm dứt bức hại sớm nhất nên chúng tôi đã được Sư phụ và các chính Thần trợ giúp, chúng tôi đã đạt được trạng thái hài hòa. Thật đáng buồn, tôi đã đánh mất trạng thái đó trong vài năm nhưng gần đây tôi có thể cảm thấy nó trở lại.

Sư phụ trả lời câu hỏi của một học viên:

Đệ tử: Phù hợp với trạng thái xã hội người thường, [phải chăng] qua thời gian lâu dài sẽ rất dễ bị cuốn Theo?

Sư phụ: Đúng như vậy. Cho nên tôi mới bảo chư vị dù là học viên lâu năm, học viên mới đều cần phải đến điểm luyện công để luyện công, tham gia nhóm học Pháp, v.v. Trong hoàn cảnh này sẽ thanh tẩy chư vị, không ngừng thanh tẩy ngôn từ, hành vi và quan niệm vốn đã bị ô nhiễm trong chốn người thường.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ Quốc)

Những thứ khác giúp tôi đạt được một nền tảng tu luyện tốt, làm cơ sở để thực hiện các hạng mục cứu người sau này, là khi đối diện với những ma nạn gần như không thể vượt qua chúng tôi đã phối hợp như một chỉnh thể, hỗ trợ nhau trong các khảo nghiệm tâm tính cũng như chia sẻ thể ngộ. Chúng tôi coi vấn đề của mỗi người là vấn đề của mình. Chúng tôi chia sẻ cùng nhau khi ai đó trải qua xung đột với người vợ/chồng không phải là học viên, khi gặp phải những vấn đề ở nơi làm việc hoặc những khó khăn trong tu luyện.

Tôi nhớ rõ về tình huống của một học viên khi anh ấy gặp can nhiễu nhân tâm. Chúng tôi trở nên lo lắng khi trạng thái của anh ấy xấu hơn. Anh ấy thường xuyên lơ đễnh và mê mờ. Khi đi phát báo, anh ấy sẽ ngồi xuống ở đâu đó và nói rằng anh ấy cần phải phát chính niệm.

Năm 2003, Sư phụ đã giảng cho chúng ta làm thế nào để có thể giúp đỡ lẫn nhau khi Ngài giải đáp câu hỏi của một học viên như sau:

Đệ tử: Địa phương chỗ chúng con có học viên xuất hiện bệnh trạng nghiêm trọng, có học viên đề nghị phát chính niệm tập thể nhắm vào vị này, có học viên đề xuất rằng Sư phụ không hề có yêu cầu thế, rằng đó là phá hoại Đại Pháp chăng?

Sư phụ: Chúng ta giúp nhau giúp nhau, đó không hề là phá hoại Đại Pháp. Mọi người thử đọc sách, đọc Pháp đối với vị ấy, phát chính niệm đối với vị ấy, tập thể quanh vị ấy, thì khởi tác dụng, vì cự ly gần là vẫn có quan hệ. Vì sao nói cự ly gần là có quan hệ? Vì không gian này tuy bị nhân tố tối hậu ở tầng cao cắt thành từng đoạn từng đoạn, không gian này vẫn là có tồn tại những khác biệt. Mà chính niệm mạnh cũng có thể tiêu trừ chỗ khác biệt ấy, chư vị làm hết sức chính thì nó sẽ không ngăn trở nổi, vì nếu nó ngăn trở thì nó phạm Pháp. Chính là quan hệ như vậy.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)

Là một nhóm, chúng tôi đã chú ý đến lời dạy trên của Sư phụ. Học viên kia cuối cùng đã có thể thanh lý can nhiễu của cựu thế lực và những chấp trước liên quan.

Chúng tôi cũng thường xuyên gặp nhau ở nhà tôi vào cuối tuần và cùng nhau đọc Chuyển Pháp Luân. Bằng cách chia sẻ và vì chúng tôi có cùng quyết tâm chia sẻ để tiến về phía trước như một chỉnh thể, tôi có cảm nhận bản thân như là một phần của một gia đình.

Hồng Pháp

Chúng tôi đã tự hỏi rằng chúng tôi nên làm gì để thu hút sự chú ý về cuộc bức hại ở Trung Quốc. Bởi vì phần lớn người dân Thụy Sỹ không biết đến cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc nên chúng tôi phải tìm cách cải chính lại thông tin mà truyền thông ở Trung Quốc đã đưa tin sai lệch. Có rất ít thông tin mà chúng tôi có thể dùng được, và cũng không có tài liệu thông tin để phân phát. Lúc đầu, chúng tôi sản xuất và phân phát những tờ rơi nhỏ màu vàng. Đó là cách là những học viên khác ở khu vực chúng tôi và tôi bắt đầu hồng Pháp. Mặc dù hai học viên người Trung Quốc đã nhiều lần cố gắng can ngăn nỗ lực này của chúng tôi vì nó quá mất thời gian, nhưng chúng tôi quyết định vẫn làm tiếp.

Sau đó, những học viên khác đã sản xuất những tài liệu thông tin Đại Pháp chất lượng hơn, và phiên bản đầu tiên là tờ báo “Blickpunkt” [Thị giác] đã ra đời.

Chúng tôi bắt đầu phân phát ấn phẩm 16 trang “Blickpunkt” trong một vùng rộng lớn của khu vực Bernese Oberland (khu vực cao nguyên). Chúng tôi mất hai năm rưỡi để phân phát đến vùng thung lũng sâu nhất và những ngôi làng xa xôi nhất.

Mọi người sống ở những nơi biệt lập đó thường tận dụng cơ hội để nói chuyện với chúng tôi. Nhiều người cám ơn nỗ lực của chúng tôi vì đã đi một đoạn đường xa xôi như thế để nói với họ về cuộc bức hại kinh hoàng này.

Được truyền cảm hứng bởi Pháp của Sư phụ

Mong muốn “buông bỏ nhân tâm và cứu người thế gian,” tôi cùng một học viên khác quyết định mở rộng việc phân phát báo Pháp Luân Công đến những khu vực xa xôi hơn.

Sư phụ giảng:

“Nhất là các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc, ai ai cũng cần bước ra để giảng [chân tướng]; [như] hoa nở khắp nơi; hễ địa phương nào có người thì đều phải đến.” (Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân–Tinh tấn yếu chỉ III)

Để đến được các vùng thung lũng, làng quê và thôn xóm ở vùng núi Vallai thì mất rất nhiều thời gian. Tôi đã cộng dồn ngày nghỉ phép để phân phát “Blickpunkt” và chúng tôi đã ở trong những khách sạn nhỏ.

Tôi tin rằng Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi để tôi có thể là một lạp tử trong thời kỳ chính Pháp. Tôi đã nhiều lần gặp gỡ được nhiều người có tiền duyên.

Khi tôi gặp một học viên người Đức trong cuộc diễu hành ở Vienna, cô ấy nói: “Bài chia sẻ của chị về việc phân phát báo tại Pháp hội Geneva năm 2006 đã truyền cảm hứng cho tôi và tôi đã làm việc tương tự như thế.” Tôi rưng rưng nước mắt.

Chia sẻ kinh nghiệm của chúng ta sẽ thức tỉnh người khác, và chúng ta sẽ cứu được nhiều người hơn. Bởi vì khi bắt đầu tu luyện, chúng ta không có bất kỳ khả năng nào khác, nên đây chính là cơ hội duy nhất để chúng ta chứng thực Pháp. Điều này đã khích lệ nhiều học viên nói tiếng Đức tại Thụy Sỹ và chúng tôi vẫn đang phân phát tuần báo Minh Huệ.

Từ chưa biết đến biết

Sư phụ giảng:

“chư vị là từ chỗ không biết gì, cho đến có thể làm tốt” (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài truyền hình Tân Đường Nhân [2009])

Tuy nhiên, Sư phụ cũng nhắc nhở học viên của Ngài:

“quá trình từ chưa biết đến biết ấy cũng không được lâu quá.” (Tinh tấn hơn nữa–Giảng Pháp tại các nơi X)

Con vô cùng biết ơn Sư phụ đã khai thị cho con trong suốt 19 năm tu luyện, cho phép con hoàn thành thệ ước.

Đến nay chấp trước lớn nhất của tôi vẫn còn là tâm lo sợ–lo sợ khi tiếp cận những thứ mới, dù là một vấn đề kỹ thuật hay là một việc của người thường cũng vậy–và tôi phải tu khứ chúng. Mặc dù tôi đã tu bỏ phần lớn tâm lo sợ khi làm việc trên máy tính, khi chuyển sang làm việc trên máy Mac, khi gặp khó khăn trong việc tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật, khi tham gia vào truyền thông, và khi bán nhà của chúng tôi, thì vẫn có lúc tôi bị chấp trước này can nhiễu bất kể là tôi đã hoàn toàn kiên định tin tưởng vào Sư phụ.

Gần đây tôi phải mua một chiếc ô tô mới. Vài ngày trước khi nhận xe, tôi bị can nhiễu nhân tâm và phải liên tục phát chính niệm. Tôi chắc rằng Sư phụ đã an bài điều tốt nhất cho tôi và Ngài đã thanh lý nhiều chủng vật chất bại hoại, nhưng Sư phụ cũng giảng rằng tự thân chúng ta phải tu khứ chấp trước.

Sư phụ giảng:

“An bài thời gian lâu dài nhường ấy, một sự việc to lớn nhường ấy, là có [trật] tự phi thường! Tôi muốn nói rằng từng bước đi của chư vị, từng bước đi của chư vị lớn nhỏ thế nào là có an bài, có thể chư vị không tin.” (Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, với tôi mà nói thì máy vi tính là một vật thể ngoại lai mà tôi không muốn nhắc tới. Nơi duy nhất mà tôi muốn thấy nó là qua cửa sổ trưng bày của một cửa hàng nào đó. Theo tiến trình Chính Pháp, chúng tôi nhận được ngày càng nhiều thông tin từ các học viên Trung Quốc.

Một học viên in và sản xuất nhiều tài liệu cho quầy thông tin của chúng tôi và cho những hoạt động khác. Cô ấy đánh máy các bài chia sẻ tâm đắc thể hội của chúng tôi và tất cả những gì cần thiết cho tờ Epoch Times (Thời báo Đại Kỷ Nguyên), thời điểm đó được gọi là “New Epoch” (Tân Kỷ Nguyên). Tôi bị đẩy đến vị trí buộc phải nâng cao năng lực và tu khứ chấp trước không thích máy vi tính.

Sau khi giúp đỡ một quầy thông tin Đại Pháp ở Thun, về nhà, tôi nhìn thấy một chiếc máy tính trong phòng khách. Tôi sốc đến nỗi gần như lên cơn đau tim. Những đồng tu của tôi thực sự có ý tốt, vì thế tôi đã không nói với ai rằng ác cảm của tôi với vật thể lạ này trong căn hộ của tôi quá mạnh mẽ đến nỗi trong nhiều ngày sau đó tôi đã không muốn trở về nhà.

Một học viên đã kiên nhẫn hướng dẫn tôi sử dụng máy tính trong nhiều tuần sau đó. Đó là thời điểm khó khăn cho cả máy tính, cho bản thân tôi và cho những học viên khác. Hễ có gì đó sai, tôi sẽ trở nên tuyệt vọng và khó chịu, và sau đó tôi sẽ nhìn vào ảnh Sư phụ. Sư phụ sẽ mỉm cười, và đột nhiên mọi thứ sẽ vận hành trơn tru. Trải nghiệm lần này đã khảo nghiệm Nhẫn của tôi. Một cách chậm rãi, tôi đã chấp nhận việc này là một phần trong con đường tu luyện của mình. Kinh nghiệm lần này còn dạy tôi rằng những chấp trước của chúng ta, tâm oán hận và tâm hữu cầu có thể can nhiễu việc tu luyện của chúng ta như thế nào, và chúng sẽ trói buộc chúng ta trong bao lâu.

Sư phụ giảng,

“…tướng do tâm sinh.” (Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009] trong Giảng Pháp các nơi X)

Ngày nay, máy Mac là bạn của tôi và hỗ trợ tôi.

Con xin chân thành cảm tạ Sư tôn và những đồng tu vì đã từ bi hỗ trợ và kiên nhẫn với tôi. Quá trình này đã có thể giúp tôi có một bước tiến vượt bậc về phía trước trên con đường tu luyện của bản thân và sau đó tham dự vào hạng mục truyền thông.

Kiên định tín Sư

Thông qua tu luyện, chúng ta hết lần này đến lần khác được khảo nghiệm để thấy rằng chúng ta có thực sự tín Sư vô điều kiện không. Một trải nghiệm đau đớn của tôi là khi chúng tôi bán nhà. Tâm ích kỷ của tôi được khảo nghiệm, và niềm tin vào Sư phụ của tôi cũng được khảo nghiệm. Trong quá trình này, tất cả cảm xúc nhân tâm của tôi đều bị động chạm đến. Nỗi đau khi buông bỏ ảnh hưởng sâu sắc đến tôi trong khi sự lo lắng và sợ hãi về việc chuyển sang nơi ở mới lại hiện lên bề mặt. Mặc dù tôi biết rằng an bài của Sư phụ là tốt nhất, nhưng chính tôi phải thực sự tống khứ những cảm xúc của mình.

Trong thời điểm khó khăn nhất, tôi không ngừng nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, là không loạn nổi được đâu.” (Về xáo động từ một bài viết về phó nguyên thần)

Sau khi đọc kinh văn Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019, tôi ngộ được một pháp lý. Những lo lắng và sợ hãi của tôi tương đồng với nhân tâm người thường chứ không phải của người tu luyện. Sư phụ đã dùng ví dụ về nghiệp bệnh để giảng rằng cựu thế lực đang dùi vào những lo lắng và những mối quan tâm của chúng ta. Sư phụ cũng đề cập rằng đệ tử của Jesus và của Thích Ca Mâu Ni cũng bị khảo nghiệm theo cách này.

Tôi luôn luôn tin tưởng rằng tôi tín Sư hoàn toàn, vậy vì sao tôi lo lắng? Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi, vậy tôi lo lắng điều gì? Tôi có thực sự tín Sư không? Phải chăng tất cả những gì tôi gặp trên con đường tu luyện của tôi đều không phải là hảo sự? Phải chăng những khổ nạn được an bài không phải là để cho tôi đề cao?

Sư phụ giảng:

“lên thuyền Pháp phiêu phiêu. Lành thay! Hãy nỗ lực tinh tấn, một mạch đến viên mãn.” (Ngộ – Tinh tấn yếu chỉ)

Mỗi khi buông bỏ chấp trước nhân tâm, thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thanh tĩnh. Tâm tôi trở nên khoáng đạt. Con rể tôi, một chuyên gia địa ốc, nói: “Mọi việc vận hành mới tốt làm sao.” Tôi nói với cháu rằng tất cả là do Pháp Luân Đại Pháp.

Cám ơn Sư phụ đã giao phó cho con quá nhiều nhiệm vụ để con cứu độ chúng sinh. Cám ơn Sư tôn đã quản con trước khi con bước vào tu luyện. Con thực sự trân quý con đường tu luyện này. Con sẽ tinh tấn tiến về phía trước và tu bỏ những chấp trước nhân tâm và cảm xúc con người.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Thụy Sỹ 2019).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/27/394996.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/4/180596.html

Đăng ngày 02-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share