Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-04-2019] Tôi là một y tá. Tháng 11 năm 1998 tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với hy vọng chữa khỏi những căn bệnh kinh niên của mình. Ngày đầu tiên, tôi đã ngừng uống thuốc Trung y và Tây y vốn đã dùng trong hơn một thập kỷ. Chẳng mấy chốc sức khỏe của tôi đã hồi phục, tôi trong trạng thái vô bệnh và trải nghiệm niềm vui có được một cuộc đời mới.

Tôi muốn chia sẻ việc tôi đã tu luyện và thay đổi môi trường sống của mình như thế nào, điều đó dẫn đến kết quả viên mãn trong việc giảng chân tướng cho người thường và cứu độ chúng sinh.

Từ bi đối xử với các thành viên trong gia đình

Chồng tôi, một giáo viên cấp hai, là người nhút nhát, bướng bỉnh, lúng túng trong giao tiếp xã hội và bị Đảng Cộng sản Trung Quốc tẩy não sâu sắc. Anh ấy biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và được thụ ích từ đó, nhưng lại sợ cuộc bức hại của Đảng đối với Đại Pháp.

Đặc biệt, sau khi tôi bị bắt và nhà của chúng tôi bị công an sách nhiễu nhiều lần, anh trở nên khá sợ hãi và nói rằng kẻ yếu không thể đấu lại được kẻ mạnh. Để có một cuộc sống yên ổn, anh ấy nghe theo ĐCSTQ và can nhiễu việc tôi tu luyện và giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp. Anh thường lăng mạ và thậm chí đánh tôi. Nhiều lần anh ấy còn ném các kinh sách Đại Pháp, những quyển sách nhỏ và các tài liệu chân tướng ra khỏi nhà chúng tôi, thậm chí làm hỏng một máy in mà tôi sử dụng.

Lúc đó, tôi thực sự không biết phải làm gì. Tôi oán hận và đổ lỗi cho anh về nhiều việc. Ngay cả khi giải thích sự tốt lành của Đại Pháp, tôi cũng mang theo tâm oán hận, tật đố và cố gắng thay đổi suy nghĩ của anh ấy. Do đó, anh ấy không sẵn lòng lắng nghe.

Qua nhiều lần học Pháp và hướng nội, tôi nhận ra rằng tất cả sự hỗn loạn này là lỗi của tôi. Làm thế nào tôi có thể cứu độ chúng sinh với những chấp trước mạnh mẽ như vậy? Tôi luôn muốn thay đổi người khác nhưng không thay đổi bản thân mình. Làm sao tôi có thể giải thể những nhân tố tà ác đằng sau chồng mình khi mà không có đủ từ bi? Làm sao anh có thể thấy được chân tướng?

Sau khi nhận ra những điều này, tôi biết rằng mình nên nỗ lực đề cao tâm tính (tính cách hay bản tính tự nhiên). Sau khi tôi loại bỏ những chấp trước cứng đầu như tâm oán hận, tật đố, bộp chộp và vị tư, muốn thay đổi người khác mà không thay đổi bản thân, tôi thấy rằng chồng tôi và các thành viên khác trong gia đình đã thay đổi tốt hơn. Họ không còn dữ dằn mà thân thiện khi các đồng tu tới thăm. Cuối cùng chúng tôi đã có thể ngồi xuống và nói chuyện bình tĩnh với nhau.

Nhờ có từ bi của Sư phụ, tâm oán hận giữa hai vợ chồng tôi đã được giải quyết. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và hài lòng.

Năm 2016, bố mẹ chồng tôi gần 80 tuổi đã chọn sống cùng với chúng tôi. Tôi sẵn sàng đồng ý. Anh rể tôi nói: “anh biết cha mẹ rất sẵn lòng sống cùng với cô vì tâm tính cô tốt, rất tử tế và dễ hòa đồng.”

Người anh rể khác nói: “Em đang làm điều vĩ đại nhất và tích đức. Anh cảm thấy yên tâm vì cha mẹ của chúng ta sống với em.”

Anh chị tôi nói: “Em không nên dễ dãi đồng ý làm việc này như vậy. Bố mẹ chồng em không dễ hòa đồng, em còn có vài anh em rể. Anh chị sợ em sẽ bị đối xử bất công trong tương lai.”

Tôi biết rằng những lời nói của họ đang khảo nghiệm tâm tính của mình, nhưng tôi không muốn từ chối cha mẹ chồng. Tôi nói với chị, “Kính già và yêu trẻ là một đức tính cao quý trong văn hóa Trung Quốc. Làm thế nào em vẫn có thể là một đệ tử Đại Pháp nếu em không thể làm điều này? Đừng lo. Em sẽ cư xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.”

Bây giờ cha mẹ chồng sống cùng gia đình tôi. Họ rất vui vẻ và khỏe mạnh, chúng tôi rất hòa hợp. Hàng xóm của chúng tôi rất ganh tị. Một số người nói: “Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều tốt, có lòng hiếu thảo và kính trọng người già.”

Thiện đãi các công nhân, triển hiện phong thái của đệ tử Đại Pháp

Tôi đã thuê một nhà thầu để sửa lại phòng cho con trai. Nhà thầu cho biết: “Tất cả những gì chị cần làm là liên lạc với bên nước và điện, chọn nguyên vật liệu, trả tiền công đúng hạn theo hợp đồng, kiểm tra và nghiệm thu từng hạng mục đúng hạn.”

Tôi nghĩ rằng là một học viên, tôi cũng cần tạo cơ hội để giảng chân tướng cho các công nhân về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Vì vậy, tôi đã cung cấp cho họ ấm điện, bình giữ nhiệt, trà, cốc và quạt điện; Tôi đã cho họ bất cứ thứ gì họ cần.

Mỗi ngày tôi đều chuẩn bị nước nóng trước và giúp dọn dẹp chất thải xây dựng. Vào buổi sáng và buổi chiều, tôi mang cho họ dưa hấu hoặc đồ uống. Các công nhân rất xúc động và thích nghe tôi nói về Đại Pháp. Hầu hết các công nhân đều thoái ĐCSTQ và sẵn sàng truyền cho người thân và bạn bè của mình những cuốn sách nhỏ mà tôi đã đưa cho họ.

Người quản lý của họ rất tốt. Ông nói với họ đặt tâm vào mọi công việc và làm nó cho tốt. Kiến trúc sư cũng nhiều lần nói với tôi: “Chị là một người rất tốt, dễ gần và không kén chọn. Làm việc với chị thật dễ chịu.”

Trong các cuộc trò chuyện với công nhân, tôi được biết rằng sau khi làm việc quá sức dưới ánh mặt trời thiêu đốt, họ phải ra ngoài tìm nhà hàng để ăn trưa, rất tốn kém và đồ ăn không ngon. Tôi bàn bạc với chồng: “Em có thể mua thêm lương thực thực phẩm, nấu nhiều đồ ăn hơn và cho họ ăn trưa cùng nhau ở đây. Như thế họ sẽ có thời gian nghỉ ngơi.” Chồng tôi đồng ý.

Một thợ mộc làm việc tại nhà tôi trong gần 20 ngày và hàng ngày ăn trưa ở đây trừ hai ngày tôi ra ngoài. Anh ấy thường nói chuyện với chúng tôi rất vui vẻ: “Tôi rất cảm động vì những gì chị đã làm. Hãy cho tôi biết nếu chị cần bất kỳ sự trợ giúp gì trong tương lai. Tôi sẵn sàng giúp gia đình chị.” Một ngày nọ, anh ấy làm lỗi trần phòng khách vì đã đọc sai bản vẽ. Tôi nói với anh rằng không cần phải sửa vì không dễ chỉnh sửa trong thời tiết nóng như vậy. Anh khẳng định: “Không, tôi phải sửa lại. Dù có mất bao nhiêu công sức đi nữa, tôi vẫn phải làm tốt mọi việc, đặc biệt là cho nhà chị.” Tôi đã cảm động vì sự tận tâm cống hiến của anh ấy.

Cuối cùng, mọi công nhân đều trở thành bạn của chúng tôi, họ tin những gì tôi nói về Đại Pháp, thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Thiện đãi với người thuê nhà

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi không chỉ phục hồi sức khỏe mà chồng tôi còn có một công việc ổn định và thu nhập đáng kể. Vì khu định cư cũ của chúng tôi đã được tái định cư và tái thiết, gia đình chúng tôi được đền bù tám căn hộ ở một khu mới, tôi đã cho thuê các căn hộ này. Trong quá trình cho thuê căn hộ, tôi luôn coi mình là một học viên Đại Pháp và coi công việc là một phần tu luyện của mình chứ không chỉ là một cách kiếm tiền.

Tôi đối xử với mọi người thuê nhà một cách chân thành và cố gắng thỏa mãn nhu cầu của họ. Khi họ gặp khó khăn, tôi giúp họ. Tôi để họ trả tiền thuê bất cứ lúc nào họ muốn. Tôi hòa hợp với người thuê nhà, và mọi người đều vui vẻ. Họ cũng giới thiệu căn hộ của chúng tôi cho người thân và bạn bè của họ. Một số người thuê nhà nói với người khác: “Chủ nhà này rất hoàn hảo, không thể chê cô ấy vào đâu được.”

Mỗi lần nghe những lời khen này, tôi đều cảm động. Tôi hiểu rằng đó là vì mình tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn và đối xử với người khác bằng từ bi và nhẫn. Chính Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã thay đổi tôi từ một người vị kỷ trở thành vô ngã. Kết quả là, tôi trở nên quan tâm đến người khác.

Sau khi tu luyện Đại Pháp trong gần hai thập kỷ, tâm và thân của tôi đã trải qua những biến đổi to lớn. Tôi không còn thấy mình cau mày già nua, bất hạnh, vị tư và hẹp hòi. Tôi rất may mắn đã đắc Đại Pháp.

Tôi không thể tìm được ngôn từ nào để bày tỏ lòng kính trọng của mình đối với ân điển, lòng từ bi và sự cứu độ của Sư phụ. Tôi chỉ có thể làm ba việc mà các học viên nên làm, không ngừng đề cao bản thân, xứng đáng với những kỳ vọng của Sư phụ, hoàn thành lời thề nguyện tiền sử và trở về gia viên chân chính của mình với Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/10/-384075.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/29/180530.html

Đăng ngày 08-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share