Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-08-2019] Tôi nói với một vị phụ huynh vào cuối năm 2001: “Ngày 1 tháng 1 sắp tới rồi. Năm ngoái tôi có một giấc mơ vào ngày này. Tôi thấy một ngọn núi lớn, nhưng không có con đường nào đi lên đỉnh núi. Dẫu vậy, tôi đã lên đó. Trên đỉnh núi, có một con đường đất, và một cái bàn đá ở bên đường. Một quả cà chua đỏ to nằm trên bàn. Vì không có ai quanh đó, tôi đã quyết định ăn nó. Nó ngon tuyệt. Khi tôi tỉnh dậy, hương vị đó dường như vẫn còn phảng phất quanh tôi. Chị xem, cà chua là một loại quả, do đó tôi đoán rằng tôi sẽ may mắn, trở nên giàu có hoặc được điều gì đó. Nhưng tôi đã không được gì.”

Vị phụ huynh này đã nói: “Tôi nghĩ đã đến lúc rồi. Xin hãy xem cuốn sách này.” Cô ấy đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu đọc nó vào buổi tối, và bắt đầu hành trình tu luyện Đại Pháp của mình.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân được một lần, tôi cảm thấy nó là một quyển sách hay. Nó dạy con người làm người tốt. Sau đó tôi đã đọc nó lần thứ hai, và nghĩ rằng quyển sách này giúp con người nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của mình và làm người tốt. Nó mở rộng tầm nhìn của người đọc và có thể giúp một người thay đổi những quan niệm của mình.

Khi tôi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân lần thứ ba, tôi nhận ra rằng nó là một quyển sách đặc biệt. Nó thật xuất sắc. Nó có thể giúp mọi người trở thành Phật, Đạo, Thần. Tôi quyết định sẽ theo Sư phụ tu luyện đến viên mãn.

Giảng chân tướng

Sau khi tôi học Pháp được một vài ngày, các bệnh tật của tôi, gồm có bệnh tim, mụn nhọt, mất thính lực và các bệnh khác đều biến mất. Tôi muốn mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã sai khi phỉ báng pháp môn. Do đó tôi bắt đầu phát các tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp.

Chồng tôi đã mất trước đó rất lâu, do vậy tôi làm kinh doanh để hỗ trợ con trai tôi. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi muốn tham gia làm ba việc, do đó tôi đã đóng cửa doanh nghiệp của mình và làm việc tại một nhà hàng.

Một ngày nọ, khi tôi ra ngoài để phát tài liệu, tôi cảm thấy rằng ai đó đang đi theo tôi, vì tôi nghe thấy tiếng bước chân, nhưng khi tôi quay lại tôi lại không thấy ai. Tôi quay lại vài lần như vậy, nhưng vẫn không thấy ai. Tôi nghĩ: “Mình không làm gì sai cả. Sư phụ của mình mới có quyền quyết định.” Tôi tiếp tục bước đi. Tôi vẫn nghe thấy tiếng bước chân. Tôi nhanh chóng quay lại, và nhìn thấy con trai tôi, đang cố gắng bảo vệ tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi bảo cháu hãy về nhà ngủ để học cho tốt. Tôi cũng bảo cháu rằng chỉ có Sư phụ có thể bảo vệ chúng tôi. Kể từ ngày đó, con trai tôi và tôi cùng nhau đi phát tài liệu giảng chân tướng.

“Chẳng bao lâu nữa thanh danh của Pháp Luân Đại Pháp sẽ được khôi phục!”

Sau khi làm việc trong nhà hàng được hơn một năm, nhà hàng đóng cửa, do đó tôi đi làm giúp việc.

Mọi người thuê tôi bởi vì tôi là một người tu luyện. Một số người còn đưa chìa khóa nhà cho tôi. Trong khi tôi làm việc trong nhà họ, tôi đã giảng chân tướng cho họ. Có lẽ vẫn còn những chấp trước mà tôi chưa thanh trừ được, do vậy có một bộ phận nhỏ không muốn thoái ĐCSTQ. Tuy nhiên, mọi người hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Một lần có người đánh rơi 100 đô la Mỹ trên sàn nhà, tôi đã nhặt lên và để nó lại trên bàn máy tính. Người chủ đã gọi để hỏi tôi về khoản tiền đó. Tôi nói rằng nó rơi trên sàn nhà. Mặc dù nó không phải là số tiền lớn, cô ấy đã rất biết ơn.

Có một gia đình khác làm kinh doanh. Họ giàu có. Họ giấu 10.000 đô la Mỹ dưới bàn phòng ngủ, và họ dường như quên nó. Khi tôi lau dọn, người chủ vẫn đang ở nhà, tôi đã cầm số tiền đưa chủ nhà và nhắc cô ấy cất nó đi. Cô ấy ngạc nhiên và hỏi chuyện gì xảy ra. Tôi nói: “Có lẽ là chị đã quên rằng nó là tiền của chị.” Cô ấy khóc. Cô ấy lập tức ôm lấy tôi và nói: “Cảm ơn Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp của chị. Cảm ơn chị!”

Kể từ ngày đó, cô ấy nói với tất cả bạn cùng lớp của cô: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp thật tốt. Nếu bạn muốn thuê người, hãy thuê các học viên!” Cô ấy nói rằng một lần trong buổi họp lớp, một người bạn học của cô là giám đốc bệnh viên trung ương đã nói rằng: “Tà ác không thể đè bẹp chính nghĩa. Chẳng bao lâu nữa, thanh danh của Pháp Luân Đại Pháp sẽ được khôi phục. Người tốt thì vẫn sẽ luôn luôn tốt!”

“Học viên các bạn là những thiên thần!”

Một ngày, một khách hàng đề nghị tôi làm vài việc nhà cho người thân của anh ấy, nhưng lịch biểu của tôi đã kín. Anh ấy đề nghị lần nữa. Tôi nghĩ, không có gì là ngẫu nhiên. Tại sao không đi thử xem? Tôi tới đó và thấy đó là một ngôi nhà lớn. Sau đó tôi thấy một bức ảnh lớn treo trên tường: Chẳng phải đó là bí thư của khu vực chúng ta sao? Làm thế nào mà mình lại đến nhà cô ấy?

Khi tôi về nhà, tôi kể với một học viên về việc này. Cô ấy nói rằng một số người rất keo kiệt, và thậm chí khi bạn hoàn thành công việc của bạn họ có thể không trả tiền. Cô ấy hỏi liệu tôi có muốn lợi dụng việc quen biết cô ấy không. Tôi đáp rằng tôi phải suy nghĩ về việc đó.

Sư phụ đã giảng:

“Bởi vì độ nhân không nói điều kiện, không tính công, không kể thưởng, cũng không kể danh tiếng; so với những nhân vật mẫu mực nơi người thường thì cao hơn hẳn; nó hoàn toàn phát xuất từ tâm từ bi.” (Bài giảng thứ hai–Chuyển Pháp Luân)

Không phải là tuyệt sao nếu tôi có thể giảng chân tướng cho mọi người trong gia đình đó? Ngày hôm sau tôi tới ngôi nhà đó để lau dọn.

Thực ra, tiền công tôi nhận được từ gia đình cô ấy ít hơn từ nhà khác, nhưng tôi không để tâm. Sau một thời gian, tôi tìm cơ hội để giảng chân tướng cho cả gia đình cô ấy. Nhưng bởi vì họ bị đầu độc sâu bởi những lừa dối của Đảng, họ không muốn nghe. Không chỉ vậy, ngược lại, họ còn nói một số lời thiếu tôn trọng về Đại Pháp. Tôi không bị động tâm bởi các linh thể tà ác đằng sau họ. Mỗi lần khi tôi làm việc nhà tôi lại nói một điều gì đó.

Một ngày cô ấy nói với tôi rằng có một ngôi nhà sắp bị phá hủy, và rằng nếu tôi đưa thẻ căn cước của tôi cho cô ấy và 2.000 đô la Mỹ, cô ấy sẽ lấy ngôi nhà đó cho tôi. Tôi cười và nói: “Cảm ấy lòng tốt của chị, nhưng tôi không thể làm vậy. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của tôi yêu cầu chúng tôi phải ước thúc bản thân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không thể giả mạo các thứ và lấy tài sản này. Đó không phải là thu nhập tôi kiếm được bằng sức lao động của mình. Tôi không thể lấy thêm.” Cô ấy rút lại lời đề nghị và nói rằng tôi thật ngốc.

Một lần khác, cô ấy bày cho tôi cách khác để kiếm thêm tiền. Cô nói rằng nếu tôi có thể lấy được chứng nhận khuyết tật, và nhận hơn 1.000 đô la Mỹ mỗi tháng, tôi có thể trả tiền học phí cho con tôi ở trường. Tôi đã từ chối.

Sau đó cô ấy nói rằng dù nguồn tài chính của tôi hạn hẹp và tôi làm việc rất chăm chỉ, tôi đã không bị cám dỗ bởi những điều này, và tôi có một tinh thần tốt và lạc quan. Tôi bắt đầu nói với cô ấy về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi nói rằng Đại Pháp có thể thanh lý cơ thể chúng ta và cũng dạy chúng ta làm người tốt. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi luôn quan tâm đến người khác, không tranh đấu và ước thúc bản thân ở mức tiêu chuẩn cao. Thực tế thì tôi đã nói rằng tôi còn cách xa những gì mà Sư phụ của tôi yêu cầu. Cô ấy nói: “Học viên các chị đều là những thiên thần!”

Kể từ đó, dù cô ấy nhận được chỉ thị nào từ cấp trên, cô ấy sẽ không hợp tác với họ. Cô ấy bảo vệ các học viên, cũng như các tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp mà các học viên chúng tôi phân phát. Toàn bộ gia đình cô cũng như bạn bè và họ hàng của cô đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tất cả người thân của tôi đều cảm động

Tôi có hai chị gái, một anh trai và một em trai. Mẹ tôi không còn nữa. Khi bố tôi còn sống, ông có dự định chia nhà cho hai cậu con trai là những người sẽ chăm sóc ông lúc về già. Nhưng khi bố tôi về già, các anh em trai và chị gái tôi quá bận rộn để chăm sóc ông.

Vì bố tôi đã gần 85 tuổi, tôi đã nghỉ việc vào Hè năm 2014 để chăm sóc ông. Hai năm đầu tiên khá dễ dàng bởi vì ông vẫn có thể tự mình làm các việc. Nhưng trong ba năm sau đó, ông bị liệt và nằm một chỗ. Tôi cần xoay trở người ông và thay tã vào ban ngày. Buổi tối, bởi vì tôi sợ rằng tôi không thể nghe thấy ông gọi tôi, tôi ngủ trên sàn nhà ngay cạnh giường của ông. Tôi luôn luôn thức dậy để lật người và thay bỉm cho ông. Ban ngày, tôi cũng phải cho ông ăn, bởi vì ông ăn chậm, mỗi bữa mất 1 đến 2 giờ. Sau đó tôi cũng giặt tã. Tôi không để ông một mình dù chỉ một phút. Tôi không thể ra khỏi nhà để giảng chân tướng. Do đó tôi ở nhà để làm tài liệu giảng chân tướng.

Tôi chăm sóc bố tôi và không bao giờ phàn nàn. Tôi cũng không đòi tiền từ các chị tôi, điều này đã khiến người thân của tôi cảm động. Ba năm trôi qua và bố tôi đã qua đời. Ở đám tang, tất cả mọi người đã thoái ĐCSTQ.

Sau đám tang, anh trai đưa tôi 7.000 đô la Mỹ. Tôi góp thêm 1.000 đô la Mỹ nữa và sử dụng toàn bộ số tiền đó cho các hạng mục Đại Pháp.

Pháp Luân Đại Pháp là ánh sáng trong tâm tôi. Đại Pháp đã dạy tôi cách làm người, cách đối xử tốt với người già, cách giảng chân tướng, và cách đối xử với người khác bằng thiện tâm. Sư phụ đã cho tôi nhiều hơn những gì tôi có thể báo đáp. Cách duy nhất tôi có thể thể hiện lòng cảm ân của mình là tu luyện tinh tấn và làm mọi thứ mà Sư phụ yêu cầu các học viên.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/30/389992.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/14/180322.html

Đăng ngày 10-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share