[MINH HUỆ 13-05-2019] Tôi đến từ nước Nga và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được gần 10 năm. Trong những năm qua, tôi đã tham gia hạng mục Minh Huệ, và đọc những bài chia sẻ do các học viên khác viết, những bài chia sẻ này đã giúp tôi đề cao rất nhiều. Đồng thời chúng cũng giúp tôi tăng cường thể ngộ về các Pháp lý.

Tôi đã dịch nhiều bài chia sẻ thuộc thể loại khác nhau, bao gồm kinh nghiệm tu luyện của các học viên, lợi ích sức khoẻ, và những điều thần kỳ mà họ đã trải nghiệm. Điều này đã củng cố niềm tin và mang lại lợi ích đáng kể cho tôi. Thông qua đọc những bài chia sẻ tâm đắc thể hội, tôi đã minh bạch được ý nghĩa của việc hướng nội, giống như những gì các học viên tinh tấn đã làm.

Sau này, tôi bắt đầu dịch các bài về văn hoá truyền thống. Những chủ đề này rất khó dịch bởi vì chúng thường bao gồm tên các thành phố, và các thuật ngữ thời cổ đại. Tuy nhiên, mỗi bài viết đã đưa tôi về một thời kỳ xa xưa. So sánh với các giá trị đạo đức của nam nhân và nữ nhân những thời đại đó, tôi đã minh bạch hơn về việc xã hội hiện đại của chúng ta đã trở nên suy đồi tới mức nào.

Đọc những bài viết về cuộc bức hại

Tôi bắt đầu được phân công dịch các bài viết giảng chân tướng về cuộc bức hại hai năm trước, và kể từ đó tôi đã dịch những bài thuộc thể loại này. Tôi hiểu rằng những bài viết này rất quan trọng, bởi khi bạn dịch chúng, bạn đã tiếp xúc gần hơn với vận mệnh của những học viên đó. Tôi thường phát chính niệm cho họ. Tôi không dám chắc công sẽ khởi tác dụng ở không gian khác như thế nào, nhưng tôi tin rằng chính niệm của bản thân sẽ trợ giúp cho họ.

Tôi đã không đọc nhiều bài viết về những trường hợp bị bức hại trước đó, và sau này tôi nhận ra rằng đây là hữu lậu. Nó giải thích tại sao tôi gặp nhiều khó khăn đến vậy khi giảng chân tướng cuộc bức hại cho mọi người. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra những khó khăn này bắt nguồn từ tâm vị tư. Đó là, tôi chỉ muốn những thứ có lợi cho mình và không muốn bị ảnh hưởng bởi những trải nghiệm không vui. Tôi đã hy vọng rằng điều này sẽ giúp tôi tránh xa những thứ có thể làm hại hoặc làm tổn thương tôi.

Sau khi bắt đầu dịch các bài viết về cuộc bức hại, tôi nhận thấy tâm mình rộng mở, và tôi đã liễu giải được mức độ tàn khốc của nó. Khi trao đổi với những thành viên trong nhóm khác, tôi nhận thấy đa số họ không đọc những bài viết này. Một số người nói rằng việc đọc chúng khiến cho họ cảm thấy chán nản và thất vọng. Tôi đã chia sẻ những suy nghĩ của bản thân với họ rằng về cơ bản, đây là hữu lậu. Nếu không đọc những bài viết này, làm sao chúng ta có thể vạch trần cuộc bức hại? Nếu các học viên chỉ đọc những bài viết về kinh nghiệm tu luyện hoặc những bài mà họ thích, và tránh đọc những bài viết về cuộc bức hại, thì thật khó để họ có thể giảng chân tướng cho người khác. Nếu điều này xảy ra, mọi người mà chúng ta tiếp xúc có thể sẽ không tiếp nhận chân tướng mà chúng ta nói với họ.

Để giúp cho các bản dịch của mình chuyên nghiệp hơn, tôi đã tiếp tục học tiếng Anh và đôi lúc tôi cũng học cả tiếng Trung.

Bài trừ can nhiễu của chủ nghĩa cộng sản

Nhóm của tôi gần đây đã bắt đầu đọc cuốn Cửu bình. Tôi cũng đã đọc cuốn “Ma quỷ đang thống trị thế giới chúng ta”. Hai cuốn sách này thực sự làm tôi ấn tượng, và cuốn sách thứ hai đã làm tôi nhớ về những ký ức thời thơ ấu. Nó thực sự đã vô hiệu hoá việc tẩy não mà tôi đã thụ nhận khi tôi còn trẻ, bao gồm cả những bộ phim tôi đã xem liên quan tới chủ nghĩa cộng sản. Tôi cũng nhận ra những sai lầm và niềm tin lệch lạc vào một số quan điểm và tư tưởng mà tôi đã tiếp nhận từ một nhà tâm lý học nổi tiếng.

Sư phụ giảng:

“Cho nên nhắm vào vấn đề văn hóa tà đảng, thì cần trước hết có thể nhận ra nó, có thể phân biệt nó được rõ. Không có biện pháp nào khác, chỉ có cách dùng văn hóa truyền thống của nhân loại chân chính, thì mới có thể nhìn rõ ra nó”. (Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)

Trong một bài giảng gần đây, Sư phụ đã nhắc lại tầm quan trọng của việc tu luyện. Sư phụ giảng:

“Cho nên tu luyện ấy, đối với mọi người mà nói, đối với mỗi từng đệ tử Đại Pháp tham gia kênh truyền thông mà nói, thì tu luyện là ở vị trí số một. Bởi vì tu luyện của chư vị tốt-xấu thế nào là quyết định sức mạnh cứu người của chư vị, chư vị tu luyện tốt-xấu thế nào cũng quyết định hiệu quả công tác của chư vị; đây là nhất định”. (Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)

Vì thế, tôi đã viết bài chia sẻ kinh nghiệm này để tổng kết những ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng sản lên tôi. Nó bao gồm: tâm đa nghi, tâm sợ hãi, tâm tranh đấu và cạnh tranh, tâm tật đố, giảo hoạt, tự bảo vệ bản thân và những tâm khác.

Một trong những biểu hiện mạnh mẽ nhất là tâm tranh đấu. Từ khi còn bé, tôi đã được bảo rằng con người cần đấu tranh để sinh tồn. Trong môn triết học, tôi cũng được dạy về sự chọn lọc tự nhiên cùng với sự tiến hoá. Giờ tôi đã hiểu rằng những khái niệm này hoàn toàn mâu thuẫn với các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Một số học viên nhận thấy mức độ cạnh tranh nhất định trong lời mà tôi nói, mặc dù bản thân tôi không nhận thức được điều đó. Hiện tại khi chấp trước này xuất hiện, tôi sẽ lùi lại một bước và phóng hạ tâm tranh đấu và cạnh tranh. Nếu không thì, tôi biết nó sẽ dẫn tới tâm tật đố. Điều này giống như những gì Sư phụ giảng:

“… đối với nhau không phục; [nếu] tâm tranh đấu không bỏ, cũng dễ sinh ra tâm tật đố.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tống khứ tâm tật đố

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không biết tôi là một người có tâm tật đố; tôi vẫn tự xem mình là một người tốt. Nhưng trong những năm gần đây, tôi nhận thức được điều này một cách hết sức rõ ràng. Có một lần, bởi vì mâu thuẫn với một học viên khác, chúng tôi đã tranh cãi rất quyết liệt. Sau đó, cô ấy nhận xét với một học viên khác rằng tôi là một người hằn học. Tôi đã rất sốc khi tình cờ nghe được điều đó. Tôi không nghĩ rằng mình là một người xấu, nhưng tại thời điểm đó, tôi rõ ràng đã biểu hiện theo cách như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ về sự cố này bởi tôi lo sợ bị mất thể diện. Nhưng giờ tôi biết rằng đó là một chấp trước và tôi cần loại bỏ nó đi.

Sư phụ giảng:

“Vấn đề tâm tật đố rất nghiêm trọng, bởi vì nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chúng ta có thể tu viên mãn được hay không. Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược. Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả. Trước đây có thể chư vị đã nghe thuyết rằng Phật A Di Đà giảng về việc mang theo nghiệp khi vãng sinh; [nhưng] nếu tâm tật đố không bỏ thì không được. Nếu phương diện khác còn kém chút ít, mang theo đôi chút nghiệp vãng sinh, rồi tu tiếp, điều ấy có thể được, nhưng nếu tâm tật đố không bỏ thì tuyệt đối không thể. Hôm nay tôi giảng [điều này] với những người luyện công, chư vị chớ có chấp mê bất ngộ như thế; nếu chư vị muốn đạt mục đích tu luyện lên cao tầng, thì tâm tật đố nhất định phải vứt bỏ. Do vậy chúng tôi giảng riêng về phần này như vậy”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết rằng đây là một vấn đề trọng yếu, nhưng tôi chưa thể buông bỏ chấp trước này. Vì thế, ngày càng nhiều mâu thuẫn xảy ra trong công việc. Đầu tiên, mọi người xung quanh tôi ca ngợi một đồng nghiệp trong khi chỉ trích tôi. Tôi có một quan niệm cố hữu về tâm tranh đấu và tính tự cao tự đại. Năm ngoái tôi có nhiều khách hàng và thành tích của tôi rất tốt. Năm nay, giá cả thay đổi đã khiến một số khách hàng rời đi và tôi bị mất động lực. Tuy nhiên, những đồng nghiệp của tôi, lại đầy nhiệt huyết và trở nên tích cực. Một trong số họ được giao nhiều quyền quản lý hơn, bao gồm cả việc thiết kế hội trường và lên lịch học. Họ cho tôi một căn phòng nhỏ mà không có lối vào bên ngoài. Cha mẹ của các em học sinh phàn nàn về điều này và một số đã lựa chọn rời đi. Trong suốt quá trình này, tôi đã không tranh luận hoặc nói lời không hay về điều này.

Sư phụ giảng:

“Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, tâm tôi vẫn bị xáo trộn. Một buổi sáng nhịp tim của tôi đập nhanh hơn và tôi bị đau ngực. Khi tôi đang làm nhiệm vụ trong phòng trò chơi tại nơi làm việc, một đồng nghiệp khác đang dạy học và đào tạo riêng cho một trong những khách hàng cũ của tôi. Tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ và tật đố.

Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói giữa hai bả vai. Nó đau đến mức tôi không thể di chuyển được. Khi hướng nội, tôi nhận ra tâm tật đố đi kèm với những cảm xúc mất mát và tự ti. Tôi cảm thấy tim mình như thắt lại.

Trở về nhà, tôi đọc lại lần nữa bài giảng về tâm tật đố trong Chuyển Pháp Luân và quyết định loại bỏ nó. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào, vì thế tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp. Trong khi học Pháp nhóm, tôi đã khóc và quyết tâm buông bỏ tâm tật đố và thói quen so sánh bản thân với những người khác. Tuy nhiên, cảm giác vô dụng và tự ti vẫn cản trở tôi, khiến cho tôi chỉ muốn trở về nhà.

Nhưng tôi cũng biết rằng đây là Cựu thế lực đang cố gắng ngăn trở tôi tu luyện thông qua chấp trước của tôi, cũng như loại tôi ra khỏi nhóm giảng chân tướng hướng đến xã hội chủ lưu. So sánh với các học viên khác, tôi biết tôi không giỏi việc đó và một phần là do nỗi sợ hãi và tính nhút nhát của tôi. Tôi quyết định chống lại và loại bỏ những suy nghĩ ấy, vì thế tôi đã ngừng khóc và cảm thấy hơi ấm trong lồng ngực. Trong giờ nghỉ, tôi đã nói chuyện với một vài học viên về việc này và biết rằng họ luôn ở bên cạnh tôi. Với thể ngộ này, tâm tôi không còn cảm thấy thống khổ nữa.

Sau khi trở về nhà, tôi đã luyện công ngoài trời. Ngay khi tôi bắt đầu tập bài công pháp số hai, ngay lập tức tôi cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển giữa các đầu ngón tay. Tôi khóc oà lên, cảm động sâu sắc bởi sự từ bi của Sư phụ. Một lần nữa, tôi đã xem xét mình dựa trên các Pháp lý, và mọi quan niệm sai lầm của tôi tan biến ngay tức khắc. Tôi cảm thấy uy lực của Đại Pháp, và tâm tôi, được bao phủ trong một trường năng lượng hết sức bình hòa. Ngoài trời vẫn còn rất lạnh, nhưng trong tôi không còn lo lắng, tật đố hoặc tự ti.

Những suy nghĩ đó không còn có thể làm phiền tôi nữa. Trong vài ngày tiếp theo, tôi tiếp tục phát chính niệm để thanh trừ chúng cũng như tâm tật đố.

Một chấp trước khác mà tôi cần loại bỏ là tâm oán hận. Khi phát chính niệm và tập trung thanh lý nó, tôi đã nhìn thấy một con cóc và đã tiêu huỷ nó. Sau đó, tôi chia sẻ trải nghiệm này với các học viên khác. Tôi nhận ra rằng vì chúng tôi trao đổi cởi mở, nên những chấp trước này đã rời bỏ tôi và không còn can nhiễu tôi nữa.

Khi đọc lại bài giảng của Sư phụ lần nữa, tôi đã đạt được những thể ngộ mới về tâm tật đố. Chẳng hạn, căn nguyên của chấp trước này là từ tâm vị tư và sự cô đơn. Đó là, nếu tâm trí chúng ta rộng mở, chúng ta có thể dễ dàng chia sẻ với những người khác và cảm thấy vui vẻ cho những thành tựu của họ. Vì thế, để vượt qua tâm tật đố và loại bỏ nó, chúng ta nên trao đổi cởi mở về những gì chúng ta nghĩ thay vì giấu nó đi. Giống như bất cứ chấp trước nào khác, tâm tật đố sợ bị phơi bày. Nó khiến con người cảm thấy căng thẳng và đối xử lãnh đạm với nhau.

Một thể ngộ khác mà tôi đạt được là chúng ta cần nói chuyện với những người khiến chúng ta lo lắng hoặc những người mà chúng ta tật đố với họ. Loại vật chất này tương phản với sự thiện lương và sẽ bị giải thể bởi thiện tâm và sự rộng mở. Chúng ta là những người tu luyện đang quay trở về với bản tính tiên thiên, vì thế tâm tật đố không thuộc về chúng ta, đúng hơn là, chúng chính là những quan niệm hậu thiên và tập quán được hình thành trong xã hội này.

Sư phụ giảng:

“Là vì sinh mệnh con người sản sinh nơi không gian vũ trụ, đồng hoá với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, là tính bản thiện, là lương thiện”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Chân ngã của tôi

Có một đêm, tôi bị khó ngủ và bắt đầu xem xét lại những việc mình đã làm ngày hôm đó để xem có điều gì không phù hợp với Pháp không. Tôi biết hẳn phải có điều nào đó then chốt, không phải là thứ trên bề mặt hoặc thứ không trọng yếu. Sau đó cụm từ “đạo đức giả” xuất hiện trong tâm trí tôi. Điều này khiến tôi bị sốc và trạng thái của tôi được cải biến, như thể một thứ gì đó ẩn sâu nay đã biểu hiện ra. Tôi không biết chính xác tôi hy vọng điều gì, nhưng tôi biết điều này tương phản với Chân. Là một học viên Đại Pháp, tôi cần phải tu Chân và không lừa dối bất kỳ ai. Khi nghĩ lại về toàn bộ cuộc đời mình, tôi nhận ra đây là một trong những thứ mà chủ nghĩa cộng sản đã rót vào tôi từ khi tôi còn nhỏ. Tôi cũng thấy được rất nhiều biểu hiện khác liên quan đến việc này bắt nguồn từ thời thơ ấu của mình.

Để tồn tại được trong xã hội biến dị này, tôi đã phải kiềm chế bản thân, và nói những lời trái với lương tâm để làm hài lòng người khác. Khi thời gian trôi qua, loại vật chất đạo đức giả này ngày càng tăng dần. Giờ đây, tôi đã hiểu tại sao mọi người thường nói tôi không đáng tin cậy. Họ nói rằng tôi đang nói dối ngay cả khi tôi đang nói lời chân thật. Điều này là do mọi người cảm nhận được sự đạo đức giả trong tôi, và đó chính là lý do họ đưa ra nhận xét đó. Tôi đã coi đạo đức giả như một loại vật chất và nói với nó rằng: “Ngươi sẽ bị giải thể nếu ngươi không đồng hoá với Pháp. Từ giờ trở đi, ta sẽ luôn cảnh giác, bất cứ khi nào vật chất này xuất hiện, ta sẽ thanh lý nó ngay lập tức”.

Đề cao tâm tính

Một buổi sáng nọ, tôi cảm thấy rất tốt sau khi thiền định. Nhưng khi tôi nói chuyện với mẹ mình, bà ấy đã chỉ trích và phàn nàn tôi. Tôi đã trở nên mất lý trí và nói những lời không hay với bà. Sau đó, tôi rất buồn với chính bản thân mình. Bởi vì tôi đã buông lơi trong tu luyện và ăn rất nhiều đồ ăn vặt khi xem ti vi, tôi đã tăng cân. Thất vọng với bản thân, tôi bắt đầu nhảy dây để cố gắng giảm cân. Nhưng toàn bộ phần lưng dưới của tôi bất chợt bị đau. Tôi hướng nội để xem mình đã làm sai điều gì. Tôi nhận thấy mình đã hoan hỷ khi tìm được một công việc bán thời gian ở gần nhà, và đã phẫn nộ với mẹ tôi. Cựu thế lực có thể đã can nhiễu tôi thông qua những sơ hở này.

Khi đến giờ luyện công ở điểm luyện công, tôi đã cân nhắc xem mình có nên đi không. Nghĩ về những học viên đã ở đó, tôi phủ nhận cơn đau và đi trong khi phát chính niệm. Các học viên mới ở điểm luyện công không nhận thấy điều gì khác thường ở tôi và tôi đã có thể trở về nhà như bình thường.

Tuy nhiên, khi trở về nhà, mẹ tôi vẫn tiếp tục phàn nàn tôi, khiến tôi lại trở nên buồn bã, và kích hoạt lại cơn đau ở lưng. Khi tôi bình tĩnh lại và học Pháp, cơn đau đã biến mất. Tuy nhiên, khi tôi thất vọng hoặc bận rộn, cơn đau sẽ quay lại. Việc này diễn ra trong vòng ba ngày, trong thời gian đó tôi đã chép tay các bài giảng, ghi nhớ chúng, và luyện công nhiều hơn. Sau đó, tôi cầu xin Sư phụ gia trì và cơn đau dường như tan biến.

Mẹ tôi lại tranh cãi với tôi, và cơn đau đã quay lại. Giữa những lời lẽ của bà và cơn đau, tôi đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi đi ra ngoài và luyện bài công pháp số hai. Khi tôi hoàn thành và quay trở về nhà, mẹ tôi lại tiếp tục mắng tôi. Cho dù mẹ nói gì, tôi vẫn làm việc nhà trong im lặng và bình tĩnh. Mẹ tôi, cũng bình tĩnh trở lại. Là một học viên, chúng ta biết rằng hình tượng của chúng ta có thể ảnh hưởng tới những người xung quanh, vì thế chúng ta cần phải duy trì chính niệm mạnh mẽ.

Khi việc này qua đi, tôi biết rằng khi tâm tôi không đặt trong Pháp, thì các vấn đề sẽ xuất hiện. Khi tôi sắp đặt bản thân phù hợp với Pháp, mọi thứ sẽ trở nên bình hoà và yên bình. Tất cả điều này đều liên quan tới việc đề cao tâm tính.

Sư phụ giảng:

“Có thể vừa vào đến cửa nhà, ái nhân của chư vị liền cho chư vị một trận vào đầu”

“Chư vị nếu nhận nhịn qua được, thì công chư vị luyện hôm nay sẽ không uổng phí”

“Thực ra họ giúp chư vị tiêu nghiệp, nhưng tự họ không biết”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Khi hướng nội, tôi nhận thấy tâm lo lắng về tình trạng tài chính của mình, và chấp trước vào lợi ích vật chất. Trên thực tế, tôi đang nghĩ về nơi mà tôi có thể tìm kiếm được một công việc tốt. Tuy nhiên, khi tôi có được công việc bán thời gian, tâm bất mãn và phẫn nộ của tôi không biến mất. Rõ ràng, đó là sơ hở của tôi và tôi cần quy chính lại nó.

Sư phụ đã nói với chúng ta về cách đối đãi với học viên khác, người thân, và những người mà chúng ta quen biết. Sư phụ giảng:

“Chư vị nếu muốn tu luyện, thì cái ‘tình’ của con người cần vứt bỏ. Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi. ‘Tình’ là việc của người thường; người thường là vì ‘tình’ mà sống”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Điều này nhắc nhở tôi cần phải bình tĩnh và lắng nghe người khác khi có mâu thuẫn hoặc vấn đề nào đó xảy ra. Tôi đang cố gắng khống chế cái tình của mình và thay thế nó bằng sự lý giải và thiện ý.

Chúng sinh đang chờ được cứu

Sư phụ giảng:

“Nơi hồng trần cuồn cuộn nhân loại này, chư vị ngược dòng đi lên. Nhưng nghĩ ra thì nó không chỉ như thế thôi! Toàn thể vũ trụ đều đang bị đào thải, đều đang bại hoại, chư vị có thể vững vàng đối nghịch dòng chảy như thế mà lên!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2018)

Tôi nhớ lại sau khi hoàn thành khoá học chín ngày, hôm đó là một ngày nghỉ lễ. Hầu hết mọi người ở Moscow đều đeo ruy băng đỏ, băng tay, mũ quân đội với biểu tượng cộng sản, hoặc mang những lá cờ đỏ. Tôi mặc áo sơ mi màu vàng và nói “ Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.

Khi tôi đang đứng ở một điểm du lịch để phát tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp, một người khách đi bộ nói với tôi: “Bạn nên mặc áo màu đỏ”. Trước khi tôi kịp trả lời, anh ấy đã đi mất. Tâm tôi chỉ có Đại Pháp, không có bất cứ thứ gì liên quan tới cộng sản cả. Đứng ở điểm du lịch, tôi cảm thấy lo lắng cho những con người đang mang những biểu tượng cộng sản kia. “Làm sao để tôi cứu được họ đây?” Tôi tự hỏi bản thân mình.

Khi tôi đi bộ về nhà, có ai đó đã đập nhẹ vào vai tôi. Tôi quay lại và một thanh niên trẻ hỏi tôi: “Pháp Luân Đại Pháp à? Tôi đang tìm anh. Làm ơn nói cho tôi biết tôi có thể tập luyện môn này ở đâu?”

Điều này nhắc nhở tôi rằng mặc dù tôi đã tu luyện được gần 10 năm, nhưng lại không có học viên nào ở gần tôi. Tôi thường phải đi bộ tới công viên và tự luyện công.

Một lần khác khi tôi đang trở về từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, tôi đã nhận được một cuộc gọi của một cô gái hỏi về việc bắt đầu tu luyện như thế nào. Tôi nói với cô rằng có ba điểm luyện công ở Moscow. Cô ấy nhận xét: “Ba điểm? Quá ít so với một thành phố rộng lớn như Moscow!” Tôi suy nghĩ và tự hỏi làm cách nào để cải thiện việc này. Tôi viết một thông báo trên bảng thông báo ở khu vực cộng đồng chúng tôi. Có năm người đã tới vào thứ bảy để học các bài công pháp và tôi đã đưa cho họ sách và các tài liệu khác.

Sáu tháng sau, tôi đã lập một điểm luyện công khác ở gần nhà tôi. Ba hoặc bốn học viên thường xuyên đến để luyện công tập thể. Tôi cần nghiêm khắc hơn với bản thân mình và có tinh thần trách nhiệm hơn. Tôi cũng đặt thông tin ở gần nơi tôi ở và phân phát lịch năm mới ở gần nơi tôi làm việc và sinh sống.

Làm việc tại một trung tâm trẻ em ở một công viên giải trí lớn, tôi có thể tương tác với nhiều người. Tôi thường tặng họ những bông hoa sen bằng giấy, lịch, và tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp, và chia sẻ kinh nghiệm của bản thân.

Chúng tôi đang lên kế hoạch tổ chức khoá học chín ngày lần thứ ba. Tôi đã gửi thư mời cho hầu hết mọi người trên mạng xã hội. Thể ngộ của tôi là chúng tôi có thể tạo ra một môi trường tu luyện thuận lợi để cứu chúng sinh xung quanh chúng tôi. Tất cả mọi người đều quan trọng, bất kể họ là đồng nghiệp của chúng ta, họ hàng, hàng xóm, hay người dân ở cộng đồng hay thành phố.

Sau khi tin nhắn về khoá học chín ngày được gửi đi, ai đó đã gọi tới, nói rằng anh ấy đã nhìn thấy thông tin trên mạng xã hội. Sau khi xem các video hướng dẫn luyện công, anh ấy hào hứng tới mức không thể ngủ được – anh ấy đã đợi tới sáng để gọi cho chúng tôi và đăng ký tham gia. Tôi biết rằng những chúng sinh này đang đợi được cứu.

Một ngày nọ, tôi đã có một giấc mơ. Nhiều người đang đi về phía tôi với nụ cười nở trên khuôn mặt. Mỗi người đều cầm theo một tờ rơi hoặc cuốn sách nhỏ Pháp Luân Đại Pháp. Với những tờ rơi hoặc cuốn sách như một tờ thông hành, họ đã được dẫn tới một nơi tuyệt vời.

Sau giấc mơ này, tôi đã chủ động phân phát thông tin ở hội thảo, cùng với các tờ rơi Đại Pháp. Tôi biết rằng chúng sinh sẽ được cứu nếu họ nhận được nó.

Trên đây là thể ngộ tại tầng thứ của tôi. Xin các đồng tu từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/13/386842.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/26/177782.html

Đăng ngày 30-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share