Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-05-2019] Ước tính có khoảng gần 90 triệu người ở Trung Quốc bị bệnh trầm cảm, và tôi từng là một trong số họ. Nguyên nhân của chứng bệnh này không hoàn toàn rõ ràng. Trong một số trường hợp không có liệu pháp điều trị hiệu quả, tình trạng có thể bị lặp đi lặp lại trong nhiều năm. Đối với những người bị trầm cảm nặng, nguy cơ tự tử là rất cao. Tôi là một quân nhân xuất ngũ, hiện đang làm công việc liên quan đến kỹ thuật tại một trường đại học. Không phải khoe khoang gì, tôi có gia đình và một công việc rất tốt, tôi cũng cao lớn và được cho là đẹp trai.

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn chán vào mùa xuân năm 2006. Tình trạng nhanh chóng leo thang và tôi bắt đầu bị trầm cảm kinh niên, rồi cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa. Tôi không còn muốn làm gì nữa.

Tôi thường cảm thấy bị kích động, khó thở, lo lắng và cáu kỉnh. Tôi không thể ngủ được và thường thức dậy vào lúc nửa đêm. Sau đó, tôi sẽ đi ra ngoài tản bộ và nghĩ về việc mình không còn muốn sống như thế nào.

Tình trạng này của tôi gây khó khăn cho vợ và bố mẹ tôi. Họ không biết phải làm thế nào để giải quyết vấn đề.

Vào một sáng sớm nọ tôi đã bị ngất khi đang đi bộ trong sân trường. Một lần khác trong lúc đang lái xe, tôi đã gục xuống và được đưa vào phòng cấp cứu.

Tôi đã điều trị bệnh tim nhưng vẫn không cải thiện. Sau đó tôi được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm nặng và được cho biết rằng không có phương pháp nào có thể điều trị được căn bệnh này một cách hiệu quả.

Tôi không thể ngủ được hết đêm này đến đêm khác và chỉ muốn chết. Tôi thường nghĩ đến việc nhảy xuống từ một toà nhà cao nhất thành phố. Tôi không thể kiểm soát được tâm trạng hành vi của mình và còn thường tìm những thú vui kích thích, ngoại trừ việc sử dụng ma tuý và tham gia các hoạt động tội phạm.

Tôi nổi giận với đồng nghiệp và bố mẹ mình bất cứ khi nào tôi muốn. Tôi đối xử với vợ mình thậm chí còn tệ hơn. Tôi đã cãi nhau với cô ấy, mắng cô ấy và thậm chí còn chửi cô ấy như tát nước vào mặt. Vợ tôi đã rất đau lòng và đòi ly dị tôi. Sau đó tôi càng trở nên chán nản và muốn tự huỷ hoại bản thân.

Học Pháp Luân Đại Pháp

Bố mẹ tôi và mẹ của một người bạn thân của tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã tiếp cận tôi và khuyên tôi nên tìm hiểu môn tu luyện này. Tôi đã 30 tuổi và không còn muốn sống như vậy nữa. Nên tôi đã quyết định thử; đó là hy vọng duy nhất của tôi.

Mấy ngày đầu, tôi không thể ngồi yên hay đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Đại Pháp), vì vậy một số người trong gia đình đã đọc cho tôi nghe và luyện các bài công pháp cho tôi xem. Tất cả họ đều phát chính niệm để loại bỏ bất cứ thứ gì đang khống chế và làm tổn thương tôi.

Một ngày kia trong khi mọi người đang phát chính niệm, có một cơn lốc cuốn vào phòng và làm bật tung chiếc khoá cửa sổ rồi rời đi. Thật tuyệt vời! Sau đó, chứng trầm cảm của tôi biến mất! Tôi cảm thấy mình giống như một người mới, không còn bị trầm cảm, và cũng không còn phải uống thuốc nữa kể từ đó.

Sau khi học môn tu luyện này, tôi hiểu được ý nghĩa nhân sinh và làm theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn trong cuộc sống hằng ngày của mình. Tôi cũng bỏ hút thuốc, uống rượu và các thói quen xấu khác.

Vợ tôi và tôi đã quay lại với nhau và kết hôn lại. Không lâu sau, cô ấy có thai.

Tôi vô cùng cảm ân Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và Đại Pháp. Tôi sẽ nghe lời Sư phụ và làm tốt ba việc mà các học viên cần làm.

Được bảo hộ khỏi nguy hiểm

Vào một đêm năm 2017, tôi cùng mẹ đi phát lịch Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Tôi để ý thấy có một người đàn ông đi theo mẹ tôi. Tôi đã dừng lại, đứng trước mặt anh ta rồi bảo mẹ rời đi.

Mẹ tôi đã chạy. Tôi cũng mặc kệ người đàn ông đó và chạy theo mẹ tôi vào một cái sân nhỏ, nhưng người đàn ông này tiếp tục đuổi theo chúng tôi.

Chúng tôi nấp đằng sau một chiếc xe cút kít, tôi đã cầu xin Sư phụ che cho chúng tôi. Người đàn ông này chỉ đứng cách chỗ chúng tôi chừng một mét, nhưng anh ta không nhìn thấy chúng tôi. Chúng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Sư phụ hẳn đã thấy rằng tôi muốn giúp mọi người minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại nên đã tiếp tục khích lệ tôi. Vào mùa xuân năm 2018, hoa Ưu Đàm đã nở rộ trong và ngoài chiếc xe ô tô của tôi.

Rất nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra quanh tôi, khiến tôi quyết tâm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi muốn tinh tấn và giúp nhiều người hơn nữa biết đến môn tu luyện này.

Tôi viết bài viết này để chia sẻ quá trình thoát khỏi bệnh trầm cảm, chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp cho các bạn bè của mình. Tôi vô cùng biết ơn và trân quý cơ hội được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/27/387858.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/12/178036.html

Đăng ngày 28-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share