Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-05-2019] Tôi chú ý thấy một số học viên địa phương có chấp trước vào thức ăn. Tôi muốn được chia sẻ kinh nghiệm của mình trong việc loại bỏ chấp trước này. Chấp trước mà tôi muốn đề cập đến ở đây là dục vọng muốn ăn một món ăn yêu thích, chứ không phải là về các món ăn thông thường. Trong quá trình tu luyện của bản thân tôi, tôi đã gặp một vài biểu hiện của chủng chấp trước này.

Chấp trước vào thứ đồ ăn đặc biệt

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi có thể loại bỏ chấp trước vào một loại thức ăn nào đó ngay khi tôi nhận ra mình không nên chấp trước vào nó. Ví dụ, một ngày kia mẹ tôi đưa cho ai đó một miếng kẹo đặc biệt mà tôi thấy nó rất ngon. Sau đó, tôi tự nhủ: “Giờ mình đã là người tu luyện. Chẳng phải sở thích ăn kẹo này của mình cũng là chấp trước sao? Mình không nên có chấp trước này.” Ngày hôm sau, mẹ tôi cho tôi một miếng kẹo khác tương tự ngày hôm trước, nhưng khi ăn vào tôi thấy vị của nó giống như sáp.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Giả sử chư vị muốn ăn một thứ nào đó, thì khi tu luyện đã thật sự đến lúc phải bỏ cái tâm ấy, thì chư vị sẽ không thể ăn [nó] nữa; chư vị ăn vào sẽ thấy chẳng đúng vị nữa, có khi chẳng ra vị gì.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Có một khoảng thời gian, tôi thích uống trà bơ (một loại trà nổi tiếng của Tây Tạng). Tôi có thể uống nó mỗi ngày, và sau mỗi bữa ăn. Một ngày kia đột nhiên trà bơ có vị giống như nước tương và tôi tự nhiên ngừng uống nó. Tôi cũng có sự ham thích mạnh mẽ đối với một loại mứt. Tôi có rất nhiều lọ mứt, nhưng lọ mứt cuối cùng mà tôi mua có vị mốc, vì vậy tôi đã ngừng mua nó. Một ví dụ khác là tôi từng bị lạc trên đường đến một cửa tiệm để mua bột mè mà tôi rất yêu thích.

Trước kia, tôi thích các món chiên. Có một lần, tôi đã ăn rất nhiều bột chiên và bị đau bụng cả ngày. Sau đó tôi cảm thấy bụng khó chịu khi nhìn thấy đồ chiên. Chấp trước của tôi tự nhiên được loại bỏ.

Tôi thích ăn kem và bánh. Tôi từng nghĩ về việc bỏ ăn chúng vì nó giống như một chấp trước, nhưng tôi không chắc mãi cho đến một lần tôi được nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Tôi quyết định chủ động không ăn những thức ăn này nữa, và dần dần dục vọng muốn ăn chúng cũng mất đi.

Bây giờ khi tôi ở cùng gia đình, thi thoảng tôi cũng có ăn mấy món ngọt này cùng họ, nhưng vì không còn chấp trước này nữa, nên tôi không thực sự thấy chúng đặc biệt ngon nữa. Dĩ nhiên đây cũng là quá trình tu luyện và tăng cường quyết tâm của người tu luyện. Về cơ bản tôi đã buông bỏ được chấp trước vào các loại đồ ăn. Mặc dù nó cũng có lặp lại vài lần nhưng không còn mạnh như trước.

Chấp trước muốn kén chọn đồ ăn

Tôi vốn không ăn thịt. Tôi luôn lựa thịt bỏ ra khỏi bát cơm của mình. Khi sống cùng với mẹ, bà không hiểu tôi. Bà luôn gắp thịt cho vào bát của tôi, nghĩ rằng tôi cần thêm dinh dưỡng. Khi tôi gắp ra, bà đã giận. Tôi nói với bà: “Mẹ biết không con không ăn thịt, đừng bỏ thịt vào bát của con nữa.” Bà sẽ nói: “Ăn chút thịt thì có sao đâu?!”

Sư phụ giảng:

“Người ta cấp cho gì thì ăn nấy; là người tu luyện thì cũng không thể lựa chọn đồ ăn; trong đồ ăn được cấp có thể có thịt.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng cứ khăng khăng không muốn ăn thức ăn nào đó cũng là một chấp trước. Đối với những người không ăn thịt, ăn thịt đối với họ rất khó, đặc biệt là thịt mỡ. Nhưng tôi đã ngừng lựa thịt ra. Bây giờ tôi cũng có thể ăn những thức ăn khác, như là rau củ muối, những món mà trước đây tôi không ăn được. Khi tôi quyết định rằng đó là một chấp trước cần loại bỏ, thì các món ăn không còn khó ăn nữa.

Chấp trước vào thức ăn có liên quan đến thời gian trong ngày

Mặc dù tôi không có chấp trước vào bất kỳ món ăn cụ thể nào, nhưng mỗi lần vừa đến giờ cơm liền cảm thấy đói và muốn ăn. Ngay cả khi tôi ở nhà một mình hay không cảm thấy rất đói, tôi vẫn sẽ tìm thứ gì đó để ăn. Tôi nghĩ nó là một chấp trước.

Có lần một đồng tu nọ đã bảo tôi rằng: “Khi bạn cảm thấy đói, không phải là bạn thực sự đói. Mà là có một sinh mệnh đói trong cơ thể của bạn. Nó bị đói và muốn ăn.” Một ngày, tôi ở nhà một mình và gần đến bữa trưa, tôi bắt đầu cảm thấy đói và muốn tìm thứ gì đó để ăn. Khi nhớ đến lời của học viên kia, cơn đói của tôi đột nhiên biến mất.

Tôi nhớ trước đây tôi từng đọc một bài báo nói về một thí nghiệm. Hai nhóm người có hoàn cảnh tương tự được đưa vào hai căn phòng. Nhóm thứ nhất ở trong một căn phòng bình thường có cửa sổ và rèm cửa mở. Họ được phép sử dụng điện thoại di động. Nhóm thứ hai ở trong một căn phòng có rèm cửa màu tối và bị kéo xuống, không có ánh sáng mặt trời, nhưng có đèn. Trong phòng không có đồng hồ treo tường và họ cũng không được đeo đồng hồ hay sử dụng điện thoại di động. Kết quả thí nghiệm cho thấy nhóm người ở trong căn phòng bình thường yêu cầu được ăn khi đến giờ ăn. Nhưng nhóm người ở trong phòng kín do không biết thời gian, nên đã không yêu cầu được ăn sau khoảng thời gian lâu hơn nhiều. Điều này cho thấy cảm giác đói bụng dựa trên suy nghĩ theo thói quen. Thể ngộ của tôi về vấn đề này là đói liên quan đến chấp trước vào thức ăn.

Cách đây không lâu, tôi thường cảm thấy đói ngay sau khi ăn. Tôi tin rằng đây là một chủng chấp trước vào đồ ăn. Tôi quyết định mình sẽ không ăn bất kỳ món ăn nhẹ nào nữa và chỉ ăn ba bữa chính. Là người tu luyện, chúng ta không nên có bất kỳ chấp trước nào vào đồ ăn.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/6/386004.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/11/178031.html

Đăng ngày 26-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share